Chương 824: Thẩm Thiên? Thạch Thiên Tử? Cái tên cũng có chút liên quan (4)
Trước mắt đột nhiên chói sáng rực rỡ, Thẩm Thiên nhanh chóng cảm nhận được vị trí bản thân đang chuyển đổi.
Hắn nhanh chóng xuất hiện trong một hư không, trong không gian trắng xóa này đột nhiên có bóng hai người đang đứng.
Một trong hai người mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp giống như trường thương ngút trời, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong con ngươi hắn ta như có tia sáng vô tận lấp lánh, Đế cốt trước ngực đầy những thần văn huyền diệu, chỉ đứng đó thôi mà đã tựa như trung tâm thế giới.
Đúng vậy, người này chính là thiên kiêu vô thượng Trung Châu trước đó Thẩm Thiên mới gặp không lâu, Thạch Thiên Tử!
Một bóng dáng khác trông có vẻ cực kỳ bình thường.
Ông ta mặc bộ đồ dài màu tím nho nhã, trông khoảng tầm ba bốn mươi tuổi.
Người này quanh thân không có chút ba động pháp lực nào, trông giống như một văn sĩ phàm nhân bình thường.
Nhưng mà Thẩm Thiên lại không vì thế khinh thường ông ta, bởi vì ông ta quá mức bình thường.
Ở một nơi không tầm thường xuất hiện một người tầm thường như vậy, điều này vốn đã để lộ rõ sự bất phàm của ông ta!
Hơn nữa nhìn thái độ của Thạch Thiên Tử đối với người kia cũng cực kỳ cung kính. Với tính cách đáng ghét của tên này mà có thể khiến hắn ta phải cung kính thậm chí là tôn thờ như vậy...
Nếu Thẩm Thiên đoán không nhầm thì chỉ có Hoang Thạch Đế quân!
Hoang Không Hư Cảnh, tiểu thế giới do Hoang Thạch Đế quân dựng ra.
Người có thể bước vào thế giới này, đều là người được Hoang Thạch Đế quân công nhận.
Nếu không cho dù là tồn tại cấp bậc Đại Thánh cũng không thể tự tiện xông vào.
Hoang Thạch Đế quân là nhân vật truyền kỳ của Trung Châu, thậm chí là vô địch, đã đứng ở vị trí đỉnh cao mấy ngàn năm nay!
Nam tử áo tím trông có vẻ bình thường trước mặt cho dù mạnh như Thạch Thiên Tử cũng vô cùng cung kích.
Hắn ta cung kính đứng trước mặt Hoang Thạch Đế quân cung kính nói: “Đế quân, con đã gặp Thẩm Thiên rồi.”
“Tuy kẻ này đúng là có chút bản lĩnh nhưng hình như cũng không phải kinh diễm gì.”
Hoang Thạch Đế quân đã truyền Đặc Chiêu Ngự lệnh mời Thẩm Thiên đến Tắc Hạ học cung thì cũng thôi đi.
Thậm chí ông ta còn mở lời, nếu Thẩm Thiên bằng lòng ông ta có thể đích thân dạy bảo Thẩm Thiên một thời gian.
Nên biết ông ta là Đế quân, là tín ngưỡng của Đại Hoang Tiên triều và cũng là tín ngưỡng của Thạch Thiên Tử.
Dù là kẻ kiêu ngạo như Thạch Thiên Tử thì cũng vô cùng sùng bái Hoang Thạch Đế quân.
Lúc trước Thạch Thiên Tử biết tin Đế quân bằng lòng chỉ dạy mình đã hưng phấn đến mức mấy ngày trắng đêm khó ngủ.
Tồn tại như vậy mà bằng lòng đích thân chỉ dạy Thẩm Thiên thì cũng thôi đi, sao còn phải hỏi ý Thẩm Thiên trước?
Thế nào gọi là nếu Thẩm Thiên bằng lòng?
Chẳng lẽ tên nhóc con miệng hôi sữa này có thể không bằng lòng sao?
Đúng vậy, địch ý của Thạch Thiên Tử đối với Thẩm Thiên đã từ đây mà ra.
Tuy Thẩm Thiên thể hiện thiên phú không tầm thường, vượt xa thiên kiêu ngũ vực khác, nhưng Thạch Thiên Tử cũng không cho rằng hắn xứng đáng được Đế quân coi trọng đến như vậy.
Dù sao trong năm ngàn năm Tắc Hạ học cung được sáng lập, thiên kiêu tuyệt thế có thể so được với Thẩm Thiên mặc dù không nhiều nhưng cũng không phải không có.
Nhưng chưa hề có ai được Hoang Thạch Đế quân coi trọng như Thẩm Thiên, ngay cả Thạch Thiên Tử cũng thua kém!
Thẳng thắn mà nói, thân là đích truyền duy nhất của Hoang Thạch Đế quân hiện nay, Thạch Thiên Tử cảm thấy hơi ghen tỵ.
Trên mặt Hoang Thạch Đế quân nở nụ cười mỉm, trông rất phong đạm khinh vân.
“Thẩm Thiên, không đơn giản như những gì con thấy đâu.”
“Thiên phú của hắn cao hơn con rất nhiều, thực lực cũng mạnh hơn con một chút.”
Thạch Thiên Tử sửng sốt, không ngờ Đế quân lại đánh giá cao Thẩm Thiên như vậy.
Nên biết, hắn ta là chí tôn thiếu niên truyền kỳ có thiên phú mạnh nhất Đại Hoang Tiên triều từ lúc sáng lập đến nay.
Từ nhỏ Thạch Thiên Tử đã là tâm điểm chú ý của mọi người, được tất cả vây quanh nịnh nọt, tự xưng là vô địch trong cùng thế hệ, không ai có thể chống lại hắn ta!
Đây là sự tự tin của hắn ta, cũng là sức mạnh của hắn ta!
Hoang Thạch Đế quân nói hắn ta không bằng Thẩm Thiên, dĩ nhiên Thạch Thiên Tử không phục.
Thạch Thiên Tử nổi giận nói: “Con không tin, Thẩm Thiên này con chỉ cần một tay là có thể trấn áp được.”
Uy danh của Thẩm Thiên truyền xa, nghe nói đã từng đánh bại Chân Thánh!
Nhưng với Thạch Thiên Tử mà nói, chiến tích này đủ để hắn ta phải biến sắc!
Huống hồ trước đó Thẩm Thiên chỉ thể hiện ra chiến lực cùng lắm là so với Sơ kiếp Thánh nhân.
Còn Thạch Thiên Tử thì sao?
Hắn ta đã từng nghịch phạt Chân Thánh của Tà Linh giáo, chiến lực vô song, trấn áp Thần Tiêu Thánh tử không phải dễ như trở bàn tay sao?
Hoang Thạch Đế quân không nói gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Tư chất của Thạch Thiên Tử không tầm thường nhưng lại quá mức kiêu ngạo, như vậy không có lợi cho việc trưởng thành trong tương lai.
Phải để cho hắn ta biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ngũ vực còn ẩn giấu rất nhiều bí ẩn lớn, thậm chí là rất nhiều tồn tại khiến hắn ta phải kiêng kỵ.
Quá mức tự tin và kiêu ngạo sẽ trở thành gông cùm xiềng xích của bản thân, tương lai sẽ bị thua thiệt!
Đúng lúc này, hư không phun trào, bóng dáng Thẩm Thiên xuất hiện.
Hai người lập tức cảm ứng được, ánh mắt đều nhìn sang.
Ánh mắt Thạch Thiên Tử khựng lại, không ngờ bọn họ đang nói về Thẩm Thiên thì Thẩm Thiên lại tới.
Thẩm Thiên thấy hai người nhìn sang liền mỉm cười tiến đến, chắp tay cung kính nói:
“Gặp qua Hoang Thạch Đế quân!”