Chương 839: Coi trời là thầy, đấu với trời một trận! (3)
Lần này gã đích thân chạy tới Nhân viện là để khiêu chiến Thạch Thiên Tử!
Nghe thấy Tề Chiến châm biếm Thạch Thiên Tử, chúng thiên kiêu giận tím mặt!
Vị thiếu niên chí tôn này là tín ngưỡng, là thần tượng của rất nhiều thiên kiêu Trung Châu.
Nếu không phải vì thực lực thật sự quá lớn thì chúng thiên kiêu đã xông đến liều mạng với gã rồi.
Ầm!
Đúng lúc này, khí tức mênh mông khó lường đột nhiên bộc phát!
Một bóng dáng áo trắng như tuyết lướt tới, thân hình vô cùng phiêu dật, chân đạp hư không xuất hiện trước mắt mọi người.
Những thiên kiêu Nhân viện xung quanh thấy bóng dáng này mặt mày vui mừng, kêu lên: “Là Thạch Thiên Tử điện hạ!”
“Chắc chắn Thiên Tử điện hạ sẽ giúp chúng ta rửa mối nhục trước đây, dạy cho con khỉ thối kia một trận nên hồn!”
“Con khỉ thối, xem ngươi có còn phách lối nữa không!”
Chúng thiên kiêu nhìn thấy Thạch Thiên Tử giống như nhìn thấy cứu tinh.
Dù sao trong thiên kiêu Nhân viên chỉ có hắn ta mới có thể chống lại được Tề Chiến!
Tề Chiến thấy Thạch Thiên Tử xuất hiện, chiến ý dâng cao: “Ngươi chính là Thạch Thiên Tử thủ tịch Nhân viện?”
Thạch Thiên Tử liếc nhìn Tề Chiến, lạnh lùng nói: “Ta là Thạch Thiên Tử, tuy nhiên không phải thủ tịch Nhân viện!”
Vẻ mặt Tề Chiến khựng lại, không tin Thạch Thiên Tử: “Trên bảng thiên kiêu ghi tên ngươi, không phải ngươi thì là ai?”
Thạch Thiên Tử lạnh lùng nói: “Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên!”
Ánh mắt Tề Chiến vô cùng kinh ngạc, dò hỏi: “Thẩm Thiên là ai?”
Khoảng thời gian gần đây gã đang bế quan, dĩ nhiên chưa hề nghe tới cái tên Thẩm Thiên.
Những thiên kiêu Nhân tộc xung quanh nghe thấy lời của Thạch Thiên Tử vẻ mặt đầy kinh hãi.
Thạch Thiên Tử lại nói Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên mới là người đứng đầu Nhân viện?
Chẳng lẽ bọn họ đã từng âm thầm tỷ thí?
Hơn nữa, Thạch Thiên Tử đã thua?
Chậc, tin tức lớn đây!
Rất nhiều thiên kiêu vừa nghe thấy tin này ánh mắt đều dồn lên người Thẩm Thiên, trong mắt tràn ngập hiếu kì.
Thậm chí ánh mắt ấy còn dần trở nên nóng bỏng, sùng bái và kính nể.
Thẩm Thiên đưa tay đỡ trán, hắn không ngờ Thạch Thiên Tử lại nói thẳng ra như vậy.
Tề Chiến vẫn chưa tin, lắc đầu thẳng thừng: “Lão Tôn ta mặc kệ ngươi có phải là người mạnh nhất Nhân viện hay không.”
Đế quân đã từng nói, ta nên coi Thiên là thầy, coi Thiên là bạn, đấu với Thiên để đắc đạo.”
“Tên của ngươi là Thạch Thiên Tử, trong đó có một chữ Thiên!”
“Hẳn là Đế quân đang nói ngươi!”
“Chỉ cần dánh bại ngươi, lão Tôn ta có thể chứng đạo thành thánh rồi!”
Tề Chiến nhìn về phía Thạch Thiên Tử, ánh mắt nóng bỏng, chiến ý dâng trào: “Đấu với ta một trận đi!”
Thạch Thiên Tử nhún vai, nói: “Ngươi phải coi Thiên là thầy, làm bạn với Thiên, chiến thắng Thiên để đắc đạo.”
“Chuyện này liên quan gì đến bổn Điện hạ, ta là Thạch Thiên Tử chứ không phải Thạch Thiên!”
“Hơn nữa trong tên của Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên cũng có chữ Thiên!”
“Người ngươi cần tìm rõ ràng là hắn không phải ta.”
Thạch Thiên Tử dời ánh mắt sang Thẩm Thiên làm khóe miệng Thẩm Thiên méo xệch.
Tiểu tử này e là đang gieo họa cho ta đây mà!
Thẩm Thiên khẽ lầm bầm, hắn cứ có cảm giác Thạch Thiên Tử đang trả thù hắn.
Hắn khiêm tốn, sao Thạch Thiên Tử cứ điên cuồng múa máy tiết lộ quân bài của hắn vậy.
Đúng là khiến người ta nhức cả trứng mà!
Dường như Tề Chiến nghe thấy lời của Thạch Thiên Tử đã lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Cũng đúng, Thiên Tử là con của trời, không phải trời (Thiên)!”
“Ta phải đấu với Thiên chứ không phải con của Thiên!”
“Con của Thiên chắc chắn không thể mạnh bằng Thiên!”
“Ngươi, không xứng làm đối thủ của ta!”
“Cút đi! Bảo Thẩm Thiên ra đây!”
Chúng thiên kiêu: “???”
Dám ăn nói với Thạch Thiên Tử như vậy à?
Mọi người nhìn về phía Thạch Thiên Tử, phát hiện khóe miệng hắn ta đang điên cuồng run rẩy.
Mẹ nó, đầu óc con khỉ này có vấn đề à?
Cái logic thần tiên gì vậy?
Nhưng mà Tề Chiến không để ý tới Thạch Thiên Tử nữa.
Ánh mắt gã chuyển sang người Thẩm Thiên: “Ngươi chính là Thẩm Thiên? Đánh với ta một trận đi!”
Thẩm Thiên sững sờ, chẳng qua bổn Thánh tử chỉ đứng xem kịch hay, sao giờ lửa đã đốt lên người bổn Thánh tử rồi?”
Hắn lắc đầu nói: “Tề huynh, chúng ta lần đầu gặp mặt đã đánh nhau thì không hay lắm đâu!”
Tề Chiến chẳng thèm để tâm nhiều như vậy, gã một lòng chứng đạo, giờ đã tìm được mục tiêu há lại chịu từ bỏ.
Chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt thôi mà!
Dễ thôi!
Tề Chiến quay đầu sang hướng khác rồi quay đầu lại, nói: “Giờ chúng ta đã không phải lần đầu gặp mặt nữa rồi!”
Đầu Thẩm Thiên đầy vạch đen.
Đầu óc con khỉ này chắc bị úng nước rồi!
Bỗng dưng ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại, nhìn đỉnh đầu Tề Chiến.
Ở nơi đó có thể nhìn thấy một vòng sáng khí vận màu tím đang phát sáng rực rỡ.
Hơn nữa nó còn lờ mờ hiện ra hình tượng cơ duyên.
Xuất hiện rồi!
Sắp xuất hiện rồi!
Cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi!
Hai mắt Thẩm Thiên tỏa sáng, trên mặt nở nụ cười: “Tề huynh, chi bằng chúng ta...”
“Tiểu tử, ăn một gậy của lão Tôn ta đi!”
Chưa đợi Thẩm Thiên nói hết lời, Tề Chiến quơ côn lớn màu đen đánh về phía hắn.
Gã đã không thể chờ thêm được nữa nên không muốn nói nhiều, trực tiếp ra tay.
Đại bổng màu đen như trụ trời uy nghiêm đánh về phía trước, uy thế tràn trề không gì chống đỡ nổi muốn chọc thủng hư không!
Thẩm Thiên không còn cách nào khác, thần quang dưới chân lấp lóe thôi động Điện Quang Thần Ảnh Bộ né tránh đòn tấn công này.
“Tề huynh, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
Thẩm Thiên còn đang định thuyết phục nhưng Tề Chiến căn bản không nghe, trực tiếp quơ côn tiến lên.
Trong chốc lát đại bổng màu đen biến lớn, trở nên vừa to vừa dài.
Đại bổng màu đen vài trăm trượng quét qua đánh cho hư không nát bấy.
Tề Chiến không hổ là cường giả đỉnh cao của Yêu viện, sức mạnh cực kỳ cuồng bạo, tràn trề không gì chống đỡ nổi, giống như muốn đánh nát cả vùng trời đất này!