Chương 852: Nàng ta làm mười lăm ngày, bổn cung làm một tháng! (3)
Nhìn thiên kiêu liên tục thăng cấp, các lão sinh Yêu viện giống như mang một chiếc mặt nạ đau khổ, vẻ mặt đầy chua xót!
Bọn họ nhìn chằm chằm vào trà ngộ đạo, nuốt nước bọt liên tục.
Cho đến hiện tại thì các lão sinh Yêu viện hận không thể tát vào miệng mình ba cái.
Ta vừa nói cái gì vậy?
Tại sao lại giả bộ? Tại sao lại từ chối ý tốt của Thần Tiêu thánh tử?
Đây là trà ngộ đạo đó?
Bỏ lỡ như vậy sao?
Ta hối hận lắm!!!
Lão sinh Yêu viện đau xót trong lòng, cảm thấy như mình vừa bõ lỡ cơ duyên lớn.
Nhưng Thẩm Thiên cũng không có bên trọng bên khinh, vẫn đưa trà ngộ đạo cho lão sinh Yêu viện.
Kẻ thô lỗ Thạch Thiên Tử không thể cọ được, nhưng còn những đại Cửu Thái khác mà?
Những lão sinh Yêu viện này đều là những thiên mệnh chi tử với khí vận cực lớn.
Tất cả cùng tụ họp một chỗ, có thể thấy sự kích động trong lòng Thẩm Thiên.
Không nhân cơ hội này một lưới tóm gọn à?
Thẩm Thiên cười bước tới, đưa trà ngộ đạo: "Các vị sư huynh Yêu viện, dĩ hòa vi quí, cùng uống chén trà nào."
Nghe lời nói của Thẩm Thiên, lão sinh Yêu viện hai mắt sáng rực, giống như tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.
Trên mặt bọn họ hiện rõ khát vọng, nhưng có hơi xấu hổ.
Lúc trước bọn họ kiêu ngạo như vậy, Thẩm Thiên chẳng những không tức giận mà còn mời bọn họ uống trà.
Trong lòng lão sinh Yêu viện cảm thấy cực kỳ cực kỳ tồi tệ.
Nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, mọi người tiếp nhận trà.
Suy cho cùng Thẩm Thiên đã cho rất nhiều.
Lũ yêu ngại ngùng: "Thần Tiêu thánh tử thấu tình đạt lý khiến bọn ta vô cùng xấu hổ."
"Như lời thánh tử nói, Yêu viện của chúng ta luôn theo đuổi dĩ hòa vi quí từ xưa đến nay!"
"Chỉ cần Thần Tiêu thánh tử ở đây, bản tôn sẽ không gây phiền phức cho người của Nhân viện!"
Vì trà ngộ đạo mà họ đã quên hết những gì bọn họ nói trước đó.
Ha ha, mặt mũi có lợi gì?
Có hương thơm của trà ngộ đạo không?
Chắc chắn là không!
Một đám lão sinh Yêu viện uống trà ngộ đạo một cách đắc ý.
Chẳng bao lâu sau, dị tượng lần lượt xuất hiện, thần mang sáng lạn soi chiếu thiên địa!
Hiệu quả của trà ngộ đạo quá mạnh, đã mang lợi ích lớn cho rất nhiều thiên kiêu!
Vì vậy, mọi cái nhìn của tất cả thiên kiêu ở đây đối với Thẩm Thiên đã thay đổi đáng kể!
Cảm tình thật sự đang từ từ từ từ tăng lên!
...
Trong hư không, Kim lão và Tô lão trợn mắt.
"Mã Đức, trà ngộ đạo này thơm quá, ta sắp không thể chịu nổi!"
Kim lão lắc lắc đầu khỉ, thèm chảy nước miếng.
Trà ngộ đạo cấp bậc này có thể mang lại lợi ích to lớn cho bọn họ!
Đặc biệt là mùi hương cực kỳ đậm đà kia không thua gì mùi của Thánh Giai rượu.
Mà Kim lão là người nghiện rượu và vô cùng thích trà.
Cảm giác không thể đạt được ước mong khiến lão buồn muốn chết!
Kim lão chỉ có thể ngồi xổm ngửi mùi trên hư không, nhưng không thể nếm thử.
Sau vài lần lên xuống, lão gấp đến mức vò đầu bứt tóc.
Tô lão bất đắc dĩ thở dài: "Có thể làm gì bây giờ?"
"Hiện tại lão không biết xấu hổ chạy ra ngoài xin tên tiểu tử này uống chén trà ư?"
Bọn họ là đạo sư học cung, thời điểm cả hai viện bùng lên trận đánh bọn họ không đứng ra can ngăn.
Bây giờ lại ra ngoài vì trà ngộ đạo, còn không bị người ta cười chết sao?
Hơn nữa bọn họ không thể vứt mặt mũi, đi cầu xin tiểu bối được.
Nhưng mà trà ngộ đạo thực sự quá hấp dẫn.
Cảm giác gần ngay trước mặt nhưng không thể uống, chỉ có thể lén lút ngửi chút mùi hương, thật sự quá bức bối rồi.
Trong nhất thời, ánh mắt hai lão trở nên oán hận, giống như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp!
Tựa như nhận ra điều gì, Thẩm Thiên nhếch môi, hư không dao động, hai chén trà ngộ đạo biến mất.
Sau đó, quang mang vây xung quanh hư không và hai chén trà ngộ đạo dần dần hiện ra trong hư không.
Nhìn trà ngộ đạo đột ngột xuất hiện trước mặt, hai đạo sư ngây người, sau đó vô cùng vui sướng.
Nếp nhăn trên mặt của Kim lão dồn lại một chỗ: "Tiểu tử này bản lĩnh khá lớn đó!"
"Không chỉ bãn lĩnh lớn mà còn biết cách làm người nha!"
"Không những vậy còn rất giàu có nữa!!!"
"Tô lão, xem ra thiên tài trong Nhân viện không ai sánh được!"
Mặc dù đang nói nhưng Kim lão cũng không quên vươn bàn tay to nắm lấy trà ngộ đạo.
"Không sai, quả thật không sai!"
Lão nhấp một ngụm trà, trong miệng cảm thán chậc chậc, ca ngợi thần diệu của loại trà ngộ đạo này.
Tô lão cũng nhận lấy chén trà ngộ đạo, nhưng trong lòng lão vô cùng kinh ngạc.
Hai lão là đạo sư đứng đầu trong Tắc Hạ Học cung!
Thậm chí tu vi đã đạt tới bát kiếp Thánh Quân.
Bọn họ ẩn trốn khí tức trên hư không, học viên hoàn toàn không thể phát hiện được.
Không ngờ Thẩm Thiên không chỉ phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ mà còn đưa trà ngộ đạo lên khiến hai lão vô cùng kinh ngạc.
Xứng đáng là kỳ tài ngút trời.
Đặc biệt là biết hai lão ta ham muốn nên đưa đến hai chén trà ngộ đạo sang!
Tiểu tử này mạnh hơn Thạch Thiên Tử kia nhiều!
Thật biết cách làm người!!!
...
Không ai phát hiện động tác của Thẩm Thiên.
Ngay cả Thạch Thiên Tử và Tế Chiến cũng không biết còn hai lão gia hỏa ẩn náu trong hư không.
Ngược lại, Ngao Băng có thể cảm nhận chút gì đó kỳ lạ nhưng nàng không thể xác định rõ ràng.
Nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, nhưng lại bị vẻ đẹp trai tuyệt thế kia hấp dẫn không thể ngừng cảm thán được.
Không ngờ rằng đã lâu không gặp, tiểu tử này càng trở nên nam tính hơn!
Chẳng qua, trên người tiểu tử này có hơi thở của xú Phượng Hoàng kia.
Nhưng tại sao có bổn nguyên lực đặc biệt này?
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Ngao Băng cắn răng, nhưng cuối cùng không nhịn nỗi bước về trước!
Nàng bay đến bên cạnh Thẩm Thiên, nắm tay hắn rời đi.
Hai người đi nhanh như chớp, chạy trốn vào trong hư không loạn lưu.
Nhìn thấy cảnh này, thiên kiêu xung quanh đều ngây ngốc.
Đại tỷ này bị gì thế?
Tại sao lôi kéo Thần Tiêu thánh tử chạy trốn?
Chẳng lẽ vì Thần Tiêu thánh tử không chia trà cho nàng?
Cho nên nàng muốn đánh nhau với Thần Tiêu thánh tử sao?
Ha, nữ nhân thật đáng sợ!
Không, con rồng này thật kinh khủng!