Chương 866: Chẳng lẽ phân thân của ngươi còn có thể phân thân? (1)
Lão ta muốn xé rách phân thân này của Thẩm Thiên một cách triệt để, để giải mối hận trong lòng!
Nhìn thấy Tà Hỏa Thánh Quân, nụ cười trên mặt Thẩm Thiên càng thêm xán lạn.
Ngược lại Thẩm Thiên không ngờ lão gia hỏa này lại bỏ chạy đúng theo hướng mình tới.
Quả thực là tìm được chẳng tốn chút công!
Thẩm Thiên lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Xem ra vận khí của lão gia hỏa này không tốt lám!”
Đã đưa tới cửa rồi, Thẩm Thiên không có lý do gì thả cho lão ta đi.
Tà Hỏa Thánh Quân nổi giận. Lão ta lại bị một Thẩm Thiên khinh thị.
“Cuồng vọng. Chỉ là một phân thân mà dám ngăn cản bổn Thánh.”
“Chẳng lẽ ngươi còn có thể phân thân hay sao?”
“Chết!”
Tà Hỏa THánh Quân nổi giận gầm lên một tiếng, thôi động tà hỏa phóng tới Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên cười nhạo: “Ngươi thực thông minh. Đoán trúng rồi!”
Hắn trực tiếp thôi động pháp quyết, phong cấm luôn mảnh hư không này.
Sau đó, pháp quyết trong tay Thẩm Thiên lại biến hóa. Sau lưng hắn xuất hiện một động thiên nhàn nhạt.
Động thiên rộng rãi, mơ mịt lượn lờ, như một mảnh thiên địa vừa được mở ra.
Thấy một màn này, Tà Hỏa Thánh Quân đột nhiên dừng chân lại, sắc mặt tràn đầy ngờ vực, dường như lão ta không tin nổi vào hai mắt mình.
Bởi vì mới cách đây không lâu lão ta vừa được chứng kiến màn này.
Thủ đoạn này đương nhiên là từ hóa thương sinh.
Từ sau lưng Thẩm Thiên, chín bóng người bước ra, khí tức còn kinh khủng hơn cả nhóm trước đó.
Mười Thẩm Thiên sừng sững giữa hư không, thế cục giống y như lúc trước.
Tà Hỏa Thánh Quân sững sờ chứng kiến màn này, kinh hãi nghẹn ngào: “Không… không thể nào!”
“Phân thân làm sao có thể phân thân nữa?”
Khóe miệng Tà Hỏa Thánh Quân điên cuồng run rẩy.
Tiểu tử ngươi triệu hồi một lần ra chín phân thân còn chưa tính.
Bổn Thánh cũng chịu đi, không chừng ngươi đã luyện được công pháp kinh thế hãi tục nào đó.
Nhưng phân thân còn có thể phân thân nữa sao?
Đùa cái gì thế này?
Ngươi bug thiên đạo à?
Cảm xúc của Tà Hỏa Thánh Quân sắp sụp đổ rồi. Thật vất vả lão ta mới thoát khỏi THẩm Thiên vây công.
Kết quả, bây giờ lại xuất hiện mười Thẩm Thiên nữa?
Thế này còn chơi cái quái gì nữa?
Chẳng lẽ lại phải tự bạo một món đại thánh khí nữa à?
Nhưng thế vẫn chưa hết, cảnh tượng tiếp theo khiến cho lão ta ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Thẩm Thiên lại động. Hào quang quanh thân tỏa sáng rực rỡ, rõ ràng hắn lại tế ra pháp bảo.
Một cỗ khí tức khủng bố nổ ầm ầm, thần mang sáng chói che kín hư không loạn lưu, sáng đến chói cả mắt, phổ chiếu thiên địa.
Trước người hắn hiện ra vô số pháp bảo, với đủ hình thái khác nhau, mờ mịt lượn lờ.
Có trường kiếm, có đại đỉnh, có chùy, còn có cả khay ngọc, vân vân và vân vân!
Khác với các thánh khí lúc trước, khí tức của những pháp bảo này kinh khủng vô cùng, khiến cho trái tim Thánh Quân cũng phải đập nhanh.
Uy áp kinh khủng chớp mắt đã lan tràn khắp nơi, như sao trời bạo tạc, đè nén lên thân thể Tà Hỏa Thánh Quân, khiến cho tâm thần lão ta muốn nứt vỡ.
Pháp bảo Thẩm Thiên lấy ra chính là Chuẩn tiên khí Thiên Tru Kiếm, Chuẩn tiên khí Định Hải Thần Chùy, Tiên khí Lục Đạo Luân HỒi Bàn, Chuẩn đế khí Quạt Ba Tiêu, Chuẩn đế khi Thanh Đế Đỉnh, Đế khí Thái Dương Thần Lô,…
Cảnh tượng này khiến cho Tà Hỏa Đế Quân trợn tròn hai mắt.
Không phải chứ!
Con mẹ nó. Thấp nhất cũng là Chuẩn tiên khí?
Còn có cả Tiên khí, Chuẩn đế khí, Đế khí nữa?
Thiên đạo đại ca, ngài đùa ta à?
Tiểu tử này là con riêng của ngài hạ giới lịch luyện hả?
Phiền ngài gọi hắn về đi!
Con mẹ nó thế này còn chơi thế nào?
Dù có là Đại Đế cũng không giàu bằng tiểu tử này đâu!
Tà Hỏa Thánh Quân đứng chết sững tại chỗ, điên cuồng nuốt nước bọt.
Lúc nãy, đối thủ là Thẩm Thiên cầm Thánh khí, y chỉ có thể chịu bị đánh!
Hiện giờ lại xuất hiện một đám còn mạnh hơn!
Còn cầm Tiên khí, Đế khí???
Trời ơi!
Một kiếm giết ta luôn đi!
Thậm chí lão đã định từ bỏ phản kháng, chuẩn bị mở miệng cầu xin tha thứ.
Thế này còn chơi cái lông ý.
Dù có là Thánh Quân cũng không chịu nổi tấn công điên cuồng như thế!
Nhưng không đợi y mở miệng, Thẩm Thiên đã ra tay.
Mười Thẩm Thiên đồng loạt ra tay, mỗi người đều tế ra một món đại khí vô thượng, tấn công Tà Hỏa Thánh Quân.
Trong chốc lát, hư không loạn lưu bị thần năng vô tận bao phủ.
Không gian nơi này bị chấn nát thành bột mịn, hóa thành một mảnh hư vô.
Chỉ trong mấy hơi thở, Tà Hỏa Thánh Quân đã bị đánh thành một đống nát bét, còn không kịp kêu lấy một tiếng.
Nguyên thần của y cũng bị chôn vui thành bụi bặm, chết kỹ hoàn toàn.
Một vị Thánh Quân, cuối cùng hình thần câu diệt một cách đẫm máu.
Đương nhiên, vẫn còn một ít đồ vật lưu lại.
Đó là một bộ chiến giáp tỏa hào quang rực rỡ và khí tức cường đại, cùng một chiếc nhẫn.
Đây chính là “Tà nguyên liệt diễm giáp” và giới chỉ không gian của Tà Nguyên Thánh Quân.
Khi ra tay, Thẩm Thiên đã khống chế lực đạo.
Đó là bảo bối cấp bậc đại thánh khí đó, đánh nát thì tiếc lắm.
Thẩm Thiên vỗ vỗ phủi bụi trên tay, nói: “Ngươi cho rằng Thẩm mỗ sẽ còn cho ngươi cơ hội tự bạo sao?”
Hắn vung tay lên, thu những thứ này lại, trong lòng vạn phần cảm khái.
Cổ nhân dạy thật không sai, giết người phóng hỏa đai giắt túi vàng mà.
Đây mới là con đường tắt để thu hoạch bảo vật nhanh nhất!
Tầng dưới chót của Tà Linh Giáo nghèo thấy thương, nhưng tầng cao hơn thì béo thật đấy.
Nếu vậy, bổn Thánh tử sẽ không khách khí!
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên. Hắn thu lại phân thân và pháp bảo, thả người biến mất trong hư không loạn lưu.
…
Thành Đông Hải.
Lúc này, đám người còn không biết Tà Hỏa Thánh Quân chỉ còn một đống bụi.
Từ khi Huỳnh Hoặc Điện chủ bị chém giết, Tà Hỏa Thánh Quân bỏ trốn, trên cơ bản nơi này đã được giải trừ nguy cơ.