Chương 870: Đại Đế bí cảnh, Đấu Chiến Thánh Phủ! (2)
Ở đó không có không có nhiều linh thụ đa hình đa dạng.
Chỉ có cây chuối tiêu xếp hàng ngay ngắn.
Chia làm ba hàng.
Hàng thứ nhất, trên cây treo đầy chuối tiêu vàng óng.
Quả nào quả nấy đều tỏa ra mùi hương thơm ngát và linh khí mãnh liệt, đều là thánh dược hạ phẩm.
Trước những cây chuối này cũng có một hàng bia đá xếp thẳng hàng.
Trên tấm bia ghi lại thông tin về cây chuối.
Tên: Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu!
Năm: Ba ngàn năm mới chín.
Phẩm giai: Thánh dược hạ phẩm!
Đọc được những chữ này, Tề Chiến hoàn toàn ngây ngốc.
Tất cả số chuối tiêu nhìn ngút tầm mắt này đều là thánh dược sao?
Dù có nằm mơ y cũng không dám nghĩ tới.
Mà không chỉ có vậy.
Số chuối này tổng cộng có ba hàng, linh vận hai hàng sau tỏa ra càng thêm cường đại.
Đằng trước hai hàng chuối tiêu phía sau cũng được dựng bia đá.
Tên: Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu.
Năm: sáu ngàn năm mới chín.
Phẩm giai: Thánh dược trung phẩm.
Tên: Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu!
Năm: chín ngàn năm mới chín.
Phẩm giai: Thánh dược thượng phẩm.
…
“Ta không nằm mơ chứ!”
Ánh mắt Tề Chiến tràn đầy rung động, quả thực là không thể tin nổi.
Dược hiệu của Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu cực kỳ cường đại, ẩn chứa linh khí và khí tức sinh mệnh cường đại.
Có thể nói, nếu ném bất luận một cây chuối tiêu nào ở đây tới tu tiên giới cũng có thể khiến vô số tu sĩ tranh đoạt tới máu chảy thành sông.
Nếu dùng để luyện chế đan dược, thậm chí còn có thể luyện chế ra rất nhiều thánh đan.
Còn có một điểm mấu chốt nhất: Đây không chỉ là thánh dược, mà còn là món hoa quả có hương vị cực kỳ ngọt ngào!
Với con khỉ, dụ hoặc của Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu tuyệt đối là vô địch!
Nếu đưa mấy cây Hỗn Nguyên Hoàng Kim Thánh Tiêu đến tộc Kim Tình Hỏa Viên thì đủ để khiến cho Chân Thánh cũng phải cung kính với ngươi.
Nếu đưa vài cây Thánh Tiêu chín ngàn năm mới chín ra, đoán chừng Đại Thánh của tộc Kim Tình Hỏa Viên cũng nguyện ý xưng huynh gọi đệ với ngươi đó.
Từ khi Đấu Chiến Thánh Đế mang theo cây mẫu quy ẩn và mất tích, Thánh Tiêu ở tộc Kim Tình Hỏa Viên cũng dần dần khô héo hết cả.
Cường giả tộc Kim Tình Hỏa Viên đã thèm nhỏ dãi thứ hoa quả cực kỳ mỹ vị này suốt mười mấy vạn năm rồi.
Nếu có thể nếm được hương vị tổ tiên si mê kia thì chết cũng đáng!
…
Ở đây, Tề Chiến không chỉ thấy rất nhiều Hoàng Kim Thánh Tiêu mà tất cả đều đã chín mọng.
Chỉ riêng Thánh Tiêu cấp bậc thánh dược thượng phẩm chín ngàn năm cũng lên tới mấy trăm cây.
Số lượng khổng lồ như vậy đủ để khiến Tề Chiến mừng rỡ đến mức muốn nhảy dựng lên!
Nhưng chẳng mấy chốc, Tề Chiến phát hiện ra trên tấm bia đá trước cây chuối ngàn năm còn được khắc thêm hai hàng chữ.
“Ô hô, bổn Đế tìm kiếm nửa đời người, chỉ muốn tìm thuốc bất tử bàn đào, nhưng vô duyên chưa một lần nhìn thấy.”
“Chỉ có thuốc bất tử chuối tiêu còn chưa đủ cho ta thỏa mãn, tung hóa thánh tiêu thì có ích lợi gì?”
Tề Chiến ngẩn tò te chẳng hiểu gì, vò đầu hỏi: “Lão đại, đây là ý gì?”
Hai hàng chữ này rõ ràng là do Đấu Chiến Thánh Đế lưu lại, mà cảm xúc ẩn chứa trong đó có vẻ vô cùng tiếc nuối thất vọng!
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ giật giật: “Rất rõ ràng, ông ấy đang muốn ăn đào!”
“Đào nhi à, ta cũng thích!”
“Nhưng nơi này không có đào, chỉ có chuối!”
Hai mắt Tề Chiến sáng lên, nhắc đến ăn là mắt nó sáng lấp lánh.
Thẩm Thiên chẳng biết làm sao: Con khỉ này có gì là không thích ăn?
Hai mắt y trừng lớn như chuông đồng, nước bọt nhễu ra sắp chạm đến đất rồi, có vẻ nó muốn ăn hết cả nơi này luôn!
Một con khỉ con làm sao có thể từ chối chuối tiêu được chứ?
Quả nhiên, Tề Chiến không kìm nổi kích động trong lòng nữa.
Y hét toáng lên: “Không được không được, ta không nhịn được nữa rồi!”
“Chuối tiêu lớn của ta, ta tới đây!”
Dứt lời, Tề Chiến liền lao vọt tới vườn trái cây.
Y nhún người nhảy lên, duỗi cái tay xù lông với tới cây chuối.
Ầm!
Thần năng chấn động!
Tề Chiến còn chưa chạm đến quả chuối đã có một màn ánh sáng vàng rực dâng lên bao phủ vườn trái cây này lại.
Màn ánh sáng ngăn cản bàn tay y, đánh bật toàn thân con khỉ bay ra ngoài, ngã sấp mặt khỉ!
“Mẹ nó chứ, ở đây còn có trận pháp thủ hộ sao?”
“Xem lão Tôn ta có đập nát trận pháp này không!”
Nhìn thấy có linh quả mà không ăn được, Tề Chiến tức giận đến mức vò đầu bứt tai.
Y móc ra gậy thần như ý, thề muốn đập nát trận pháp!
“Côn Tảo Càn Khôn!”
Tề Chiến vung cây gậy lớn khua trái khua phải, khí tức toàn thân phun trào bộc phát ra sức mạnh cuồng bạo.
Gậy thần to lớn đập ầm ầm vào trận pháp chấn lên gợn sóng vô tận, mờ mịt lượn lờ.
Thần quang tỏa bốn phía như tảng đá lớn ném xuống mặt biển.
Nhưng đòn tấn công của Tề Chiến chẳng có tác dụng gì, ngược lại bản thân y lại bị phản chấn đánh bay ra ngoài, nện xuống đất thành một cái hố sâu!
“Ta không tin!”
Tề Chiến nhe răng trợn mắt, lông vàng toàn thân dựng đứng, khí tức như thủy triều điên cuồng bùng lên.
Y ra tay một lần nữa, mang theo sức mạnh của vạn quân, bất chượt vung gậy lớn đập tới!
Côn Tảo Càn Khôn!
Hoành Tảo Thiên Quân!
Côn Định Giang Sơn!
…
Tề Chiến đánh ra một bộ Như Ý Côn Pháp, uy thế cường hãn như tinh thần tụy lực, có thể dễ dàng đánh chết cả Chân Thánh.
Kể cả vừa nãy khi đối mặt với Thánh Quân bảy kiếp y cũng không điên cuồng như thế!
Cảm giác muốn mà không được này khiến cho khỉ con gấp đến mức trong lòng nóng như lửa.
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng vang như sấm chấn rung thiên địa!