Chương 871: Đại Đế bí cảnh, Đấu Chiến Thánh Phủ! (3)
Mỗi khi trường côn trong tay y giáng xuống đều chấn nát hư không, sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Nhưng vẫn không cách nào rung chuyển trận pháp, lần nào cũng bị lực phản chấn đánh bật rõ xa!
Tề Chiến gục đầu xuống đất, cuối cùng đành từ bỏ!
“Lão tổ tông thật quá đáng mà, một vườn trái cây thôi mà bố trí trận pháp mạnh như vậy làm gì chứ!”
“Quá keo kiệt. Một quả cũng không cho ta ăn!”
Tề Chiến tức giận lầm bầm, chỉ có thể dựa sát vào màn sáng chăm chú ngắm nhìn chuối tiêu bên trong!
Nhưng sau đó, dường như nhớ tới điều gì, hai mắt y sáng rực lên.
Tề Chiến cầu khẩn ngỏ lời: “Lão đại, huynh có thể mở cái này ra giúp ta được không?”
Cũng chịu thôi, ai bảo sức dụ hoặc của vườn chuối quá mạnh, khiến cho con khỉ không thể chịu nổi.
Thấy Tề Chiến mong mỏi như vậy, Thẩm Thiên dở khóc dở cười đáp: “Được!”
“Để ta thử một chút!”
“Nhưng ta không đảm bảo có thể mở ra đâu nhé!”
Dù sao trận pháp này cũng do Đấu Chiến Thánh Đế bố trí, hắn cũng không dám nắm chắc.
“Vâng vâng, lão đại cố lên!”
Tề Chiến gật cái đầu khỉ như giã tỏi, dù sao Thẩm Thiên đồng ý ra tay vẫn là có hy vọng rồi.
Thực lực Thẩm Thiên bày ra cường đại như vậy cơ mà, còn có thể áp chế cả THánh Quân.
Mặc dù Tề Chiến không mở ra được cấm chế nhưng y có thể cảm giác được cấm chế này không mạnh, cùng lắm cũng chỉ ngang với chiến lực của Thánh Quân!
Lúc trước Thẩm Thiên lấy mười phân thân ngược đãi Thánh Quân bảy kiếp được, cho thấy sức mạnh của hắn không hề kém Thánh Quân bao nhiêu.
Nếu có thêm vài người nữa, khẳng định là không vấn đề gì.
Thẩm Thiên cũng không nói gì, lôi Hám Thiên Chùy ra, chuẩn bị thử.
Hắn vung Hám Thiên Chùy bước tới, vận sức chấn vỡ sơn hà!
Đông đông đông!
Thẩm Thiên nện liên tiếp ba chùy, nện cho thần quang của trận pháp phải dập dời lay động, pháp tắc quanh quẩn bay múa.
Quả thực, sức mạnh này đáng sợ hơn khi Tề Chiến ra tay nhiều.
Nhưng dù như vậy, vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy trận pháp sắp vỡ vụn.
Thấy một màn này, Thẩm Thiên khẽ gật đầu.
Xem ra trận pháp này rất cứng rắn!
Vừa vặn, bổn Thánh Tử có thể luyện tay một chút!
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên không tiếp tục lưu thủ nữa.
Hắn dốc toàn lực thôi động Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy, nện lên cấm chế.
Liệt Dương Chùy!
Liêu Nguyệt Chùy!
Toái Tinh Chùy!
…
Sức mạnh của Thẩm Thiên ầm ầm bộc phát, trọn vẹn đánh ra hết chùy pháp, sức mạnh như sao sa, tràn đầy uy thế không gì đỡ nổi!
Chỉ trong chốc lát, không gian oanh minh kịch liệt, khắp nơi là tiếng vang đinh tai nhức óc.
Thẩm Thiên giống như một chiến thần vô địch, một chùy tiếp một chùy, chùy chùy sinh phong, thần quang lưu chuyển, bày ra hết thần thái chói lọi!
Đông!
Cuối cùng, sau một tiếng vang cực lớn, hắn đã nện xong ba mươi sáu chùy.
Thẩm Thiên thu Hám Thiên Chùy vào, thở ra một hơi: “Đánh xong rồi!”
Trận pháp vẫn không vỡ ra, chỉ có quang mang hơi ảm đạm một chút.
Tề Chiến có vẻ nhụt chí: “Lão gia hỏa quá keo kiệt mà, trong hậu hoa viên nhà mình mà còn muốn bày trận pháp nữa!”
“Thật sự không cho một cơ hội nhỏ nhoi nào sao? Ta là chắt trai đời thứ n của ông ấy mà!”
Không đánh vỡ được trận pháp, y sẽ không ăn được chuối tiêu, đương nhiên rất ấm ức.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong vườn trái cây vọng ra tiếng tách tách.
Trên màn sáng kia có một vết nứt nhỏ.
“Hử?”
“Có hy vọng?”
Hai mắt Tề Chiến lập tức chăm chú nhìn vào cái khe kia.
Chỉ thấy vết rạn kia không ngừng mở rộng, thậm chí còn lan khắp cả màn sáng!
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn.
Màn sáng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.
Tề Chiến trợn mắt há hốc mồm, mồm dài đến tận mông.
“Thật sự… thật sự mở ra rồi sao?”
“Lão đại quá mạnh mà, ta cảm giác huynh còn mạnh hơn cả lúc nãy!”
Trong lòng Tề Chiến không ngừng chấn kinh. Y phát hiện ra sức mạnh của Thẩm Thiên còn lớn hơn cả khi đối chiến với Tà Hỏa Thánh Quân ở thành Đông Hải.
Chẳng lẽ lão đại vẫn còn che giấu thực lực sao?
Trong lòng Tề Chiến chấn kinh, nhưng lập tức ném ra sau ót.
Bởi vì trận pháp bao phủ vườn cây đã mở, có nghĩa là y có thể vào đó ăn chuối xả láng!
“Hắc hắc, lão Tề ta tới đây!”
Con khỉ con Tề Chiến mừng rỡ muốn bay lên trời luôn, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới vườn cây.
Chẳng mấy chốc đã thấy nó ăn như gió cuốn mây tan, không ngừng nhét quả vào trong miệng!
Thẩm Thiên cũng tiến tới thu hoạch một trận.
Những thánh dược linh dược này không có mấy tác dụng với hắn.
Nhưng được cái rất nhiều, có thể ăn cho mát, hoặc mời các thiên kiêu khác.
Hoặc có thể lấy ra để luyện chế đan dược, cũng là nguyên liệu không tệ.
Chủ yếu nhất là nếu thấy bảo vật không thu thì quả thực thiên lý nan dung!
…
Bởi vậy, Thẩm Thiên cũng không khách khí, bắt đầu cùng Tề Chiến hái từng chùm từng chùm linh quả lớn.
Mà Tề Chiến thì vừa ăn vừa cất, hạt quả, vỏ chuối ném khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, một vườn linh quả sai trĩu trịt đã bị hái sạch.
Tề Chiến ợ một cái.
Thoải mái! Sướng!
Bé đến giờ ta chưa bao giờ được ăn nhiều quả ngon như thế!
Quả nhiên, đi theo Thẩm Thiên lão đại là có thể ăn ngon uống sướng!
Lão Tề ta thực sự quá hạnh phúc!
Mảnh rừng thánh quả này do chính Đấu Chiến Thánh Đế trồng trước khi phi thăng.
Trải qua mười mấy vạn năm được trận pháp uẩn dưỡng, số lượng linh quả cực kỳ khổng lồ, treo lúc lỉu đầy cành.
Với tốc độ hái của Thẩm Thiên và Tề Chiến mà cũng phải mất rất nhiều thời gian mới cướp sạch cướp rỗng cả mảnh vườn cây này.
Ngoại trừ cây cái, cả vườn không còn quả gì.
Nắm chắc nguyên tắc không thu chính là lãng phí, hai người không chút khách khí, thu sạch linh quả cho vào hầu bao.
Dù sao thì trừ bọn họ ra, nơi này cũng đâu có ai vào được nữa đâu.
“Lão đại, thu hoạch thế nào?”
Tề Chiến vui mừng vò đầu bứt tai hỏi.
Lần này y có lộc ăn lớn rồi, con khỉ ăn vô số linh quả thơm ngon, ăn đến khi cái bụng khỉ tròn ủm ra.