Chương 872: Đúng là làm mất mặt Đấu Chiến Thánh Viên! (1)
Nhưng Tề Chiến thích nhất vẫn là Hỗn Nguyên Hoàng Kim Hương Tiêu đấy, nó ăn đã đời ném vỏ chuối khắp nơi.
Năng lượng bành trướng gột rửa bách hội toàn thân Tề Chiến, khiến cho bộ lông vàng óng của y lại càng thần dị hơn.
Cả con khỉ vàng ươm như đúc bằng vàng ròng, rất uy phong.
Mặc dù đã ăn rất nhiều nhưng Tề Chiến vẫn thu về không ít linh quả.
Nếu tiết kiệm một chút cũng đủ cho y ăn nhiều năm.
Thẩm Thiên cười nhạt nói: “Cũng không tệ lắm!”
Hắn cũng thu hoạch được không ít. Chỉ riêng Hỗn Nguyên Hoàng Kim Hương Tiêu thánh dược cấp thượng phẩm cũng đã gần một trăm nải rồi!
Mà Hỗn Nguyên Hoàng Kim Hương Tiêu cấp thánh dược trung và hạ phẩm, hắn đã đổ hàng trăm hàng ngàn nải vào trong không gian giới chỉ rồi.
Chớ nói chi đến các loại linh quả khác.
Một chuyến này, có thể nói là kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nhiều thánh dược như vậy, dù có lấy ra luyện đan cũng đủ dùng một thời gian dài.
Nếu số thánh dược này được đưa ra bên ngoài, có thể khiến vô số thế lực phải điên cuồng.
Không nói khoa trương chứ ngay cả Đại Thánh cũng sẽ không nhịn được mà xông vào cướp đoạt.
Cũng vì số lượng linh dược này quá kinh khủng.
Có thể lực nào có thể nuôi được thánh dược hàng trăm hàng ngàn năm?
Có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu không phải nơi này là đạo trường của Đại Đế, lại bị khóa kín mười mấy vạn năm, tuyệt đối sẽ không thể kết ra được nhiều thánh quả như vậy.
Nhưng với Thẩm Thiên, đây còn không phải thu hoạch lớn nhất.
Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn lên đinh đầu Tề Chiến.
Chỉ thấy vầng hào quang khí vận màu tím sẫm trên đầu y lại càng óng ánh hơn.
Màu tím càng sẫm hơn, đã chuyển dần sang màu đen.
Rõ ràng khí vận đã tăng trưởng.
Đấu Chiến Thánh Phủ vốn là cơ duyên thuộc về Tề Chiến.
Sau khi Tề Chiến thu được cơ duyên, đương nhiên khí vận có thể tăng lên trên phạm vi rộng.
Mà lúc này, thân thể Thẩm Thiên cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, lại cảm thấy khoái cảm đã lâu không thấy.
Thẩm Thiên vội vàng móc ra cái gương thưởng thức hào quang khí vận trên đỉnh đầu.
Vầng hào quang màu hoàng kim lại càng trở nên óng ánh hơn, tỏa kim quang tứ phía, đã dần chuyển sang màu vàng sẫm, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể đạt rồi.
Ngay lập tức, trong lòng Thẩm Thiên dâng lên cảm xúc vui sướng nồng đậm!
Tiến bộ hơn một chút rồi!
Đã nhiều ngày qua đi, cuối cùng khí vận của bổn Thánh tử cũng đã phát triển.
Sắp chuyển sang màu vàng sẫm rồi.
…
Thấy Thẩm Thiên đột nhiên móc gương ra, Tề Chiến gãi đầu hỏi: “Lão đại đang làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ ăn no uống đủ xong lại muốn thưởng thức dung nhan của mình một lần sao?”
“Hắc hắc, ta cũng thử xem!”
Dứt lời, Tề Chiến cũng móc một cái gương ra, lẳng lặng thưởng thức khuôn mặt trong đó, nhịn không được mà cảm thán: “Ôi, ta không hổ là Mỹ Hầu Vương của Hoa Quả Sơn, đẹp trai quá!”
Thẩm Thiên: “...”
Con khỉ này còn biết xấu đẹp nữa cơ à?
Thật hiếm thấy!
Ngắm đủ nhan sắc chim sa lạc nhạn của mình, Thẩm Thiên mới bất đắc dĩ mở miệng nói: “Lão Tề, chúng ta lại đi tìm thêm một chút nữa đi, không chừng nơi này còn có cơ duyên khác!”
“Được rồi lão đại!”
Tề Chiến nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cất gương đi.
Nơi này chính là đạo trường của Đại Đế, khẳng định cơ duyên không chỉ có vườn quả này!
Hai người rời khỏi vườn trái cây, đi bộ vào sâu trong Đấu Chiến Thánh Phủ.
…
Đi xuyên qua mấy con đường nhỏ, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới một sơn động.
Nơi này lục thực lượn lờ, linh khí dồi dào, trong hang động lấp lánh như sao, như thiên địa tạo hóa, huyền diệu vô cùng.
Linh tuyền từ trên nóc sơn động nhỏ giọt xuống, trước hiên động nước chảy róc rách nhỏ xuống như rèm châu khép cửa, cực kỳ kỳ diệu.
Trên hang núi khắc ba chữ to “Thủy Liêm Động.”
Kim quang chói mắt, hào hùng khí thế, khiến cho thâm thần chấn động!
Tề Chiến vừa phấn chấn vừa hoảng sợ nói: “Nơi này chính là Thủy Liêm Động, là mảnh đất truyền thừa của lão tổ tông!”
Nơi Đấu Chiến Thánh Đế thích nhất chính là Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động!
Tề Chiến nhận định nhất định nơi này có lưu giữ tuyền thừa của THánh Đế.
Y vô cùng hưng phấn. Thân là hậu duệ của Đấu Chiến Thánh Đế, đương nhiên y rất muốn tìm được rồi phát dương quang đại truyền thừa của lão tổ tông!
“Lão đại, chúng ta đi vào đi!”
Hai người đi vào trong Thủy Liêm Động, một lát sau đã thuận lợi đi vào sâu bên trong.
Điều này khiến Tề Chiến khá kinh ngạc.
“Đến vườn trái cây còn có trận pháp, vậy mà vùng đất truyền thừa lại không có sao?”
“Xem ra nhất định lão tổ tông là một con khỉ tham ăn!”
Tề Chiến đập đập Lôi Công Chủy, trong bụng lẩm bẩm nói xấu.
Nhưng khi hai người tiến vào trong Thủy Liêm Động mới phát hiện nơi này có huyền cơ khác.
Nơi này bao la rộng lớn, như một mảnh thiên địa khác vậy, rõ ràng là một tiểu thế giới độc lập.
Mà ngay giữa trung tâm tiểu thế giới sừng sững đứng một tượng đá cực lớn!
Tượng đá cao chừng tám trăm trượng, khắc hình con khỉ cầm một cây côn đá rất to.
Con khỉ đá hếch mặt lên trời, kiêu căng khó thuần!
Dù đây chỉ là một bức tượng đá nhưng Thẩm Thiên vẫn có thể cảm nhận được khí thế bá đạo tuyệt đại.
Giống như một tôn tuyệt đại đấu hoàng, muốn thách đấu cả thiên địa, ngạo nghễ khiếu thương khung!
Nếu cẩn thận cảm ứng, có thể cảm giá được có chiến ý bá đạo vô song tuyệt thế muốn phá vỡ cả thiên địa!
Dường như từ vạn cổ tuế nguyệt trước, chủ nhân của pho tượng đá này đã từng dùng chiến côn trong tay chọc ra một lỗ thủng giữa đất trời.
Kinh khủng, hãi hùng, rung động, kính sợ!
Cảm xúc khó hiểu nảy ra trong lòng hai người khiến cho thân thể bọn họ chấn động kịch liệt.
“Đây là… bức tượng của lão tổ tông sao?”