Chương 874: Đúng là làm mất mặt Đấu Chiến Thánh Viên! (3)
Thực lực của ông cường đại vô song.
Trong số Đại Đế cùng cấp, ông cũng ở đỉnh cao.
Đương nhiên “Đấu Chiến Đế kinh” mà Đấu Chiến Thánh Đế sáng tạo ra cũng phải mạnh hơn Đế kinh mà rất nhiều Đại Đế khác sáng tạo ra chứ!
Đây là tự tin của ông, cũng là sự thật không thể nghi ngờ.
Nhưng với một tiểu bối, một bản Đế kinh tuyệt thế này lại có vẻ chẳng đáng nhắc tới là sao?
Lại có người không quan tâm đến pháp môn vô địch này sao?
Bổn Đế không tin. Nhất định tiểu tử này đang giả vờ thôi.
Khẳng định là hắn đang muốn lừa bổn Đế, để giành lấy truyền thừa mạnh nhất mạch ta.
Bổn Đế là hầu tinh, còn lâu mới mắc lừa!
…
Đấu Chiến Thánh Đế nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, muốn nhìn rõ khát vọng sâu trong nội tâm của hắn.
Nhưng sắc mặt Thẩm Thiên vẫn lạnh nhạt như vậy, chẳng thay đổi tí nào.
Tiểu tử giỏi! Diễn rất giỏi đó!
Lúc này, Tề Chiến khẽ gật đầu: “Được rồi, lão đại!”
“Tới lúc đó ta sẽ đền cho huynh những thánh dược khác.”
“Nhưng quả thực Đấu Chiến Đế kinh không có tác dụng lớn với huynh!”
Tề Chiến rất rõ ràng nguyên nhân Thẩm Thiên chẳng buồn quan tâm đến Đấu Chiến Đế kinh.
Dù sao thì, trước đó không lâu, khi Thẩm Thiên đối chiến với Tà Hỏa Thánh quân, chỉ riêng Đế pháp hắn dùng đã tới mười loại.
Nói không chừng đây còn không phải cực hạn của lão đại nữa.
Khống chế đến mười mấy loại Đế kinh, lại đều là Đế pháp đỉnh tiêm, quả thực không cần phải quan tâm đến Đấu Chiến Đế kinh!
Thêm một môn cũng không nhiều, bớt một môn cũng không thiếu.
Nghe Tề Chiến mở miệng gọi Thẩm Thiên một tiếng lão đại, khóe miệng Đấu Chiến Thánh Đế hơi giật giật.
Lông tóc toàn thân ông dựng đứng, cả giận mắng: “Con khỉ nhỏ kia, Dcdc chỉ có chiến viên kiêu căng khó thuần mới có thể phát huy ra hết uy lực mạnh nhất. Bây giờ ngươi xem ngươi giống kiểu gì?”
“Không ngờ lại nhận một nhân tộc làm lão đại. Đúng là mất hết mặt mũi bổn Đế!”
Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch nào có ai không phải đỉnh tuyệt đại yêu vương đỉnh thiên lập địa, phá vỡ thương khung?
Cả trời đất cũng không đủ cho bọn họ thần phục, huống chi là một con người?
Tề Chiến không chỉ không có bá khí thách đấu thiên địa, thậm chí cả sự kiêu căng ngông nghênh khó thuần cũng không có, khiến Đấu Chiến Thánh Đế tức giận vô cùng.
Hậu bối kiểu này làm sao có thể gánh được đạo chiến thiên?
Tề Chiến rụt rụt cổ. Y vẫn vô cùng sợ hãi lão tổ tông nhà mình!
Nhưng trong lòng y lại đang tự lẩm bẩm.
Ta biết Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch là kiêu căng khó thuần, là ngông nghênh kiên cường!
Lúc trước ta cũng mạnh lắm đó, cũng không sợ trời không sợ đất!
Nhưng Thẩm Thiên lão đại xuất hiện, thực sự là chẳng có cách nào khác.
Ngươi kiêu căng khó thuần thì sao chứ?
Đánh thì đánh không lại, có cứng rắn chịu thì vẫn cứ là bị đánh!
Lão tổ tông, người chưa từng thấy được lão đại biến thái cỡ nào đâu!
Quả thực không phải là người mà!
…
Đấu Chiến Thánh Đế vung tay áo lên, nói: “Con khỉ nhỏ, không cần nói nữa!”
“Thực lực của ngươi quá yếu!”
“Bổn Đế phải truyền thụ Đấu Chiến Đế kinh cho ngươi thật tốt, để cho ngươi tự hiểu được Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch cường đại cỡ nào!”
“Từ xưa đến nay Đấu Chiến Thánh Viên vẫn lấy chiến chứng đạo, cả phiến thiên địa này cũng không thể khiến chúng ta thần phục!”
Đấu Chiến Thánh Đế đang định cải tạo Tề Chiến một chút, không thể để y ném sạch mặt mũi mạch này được!
Ông vung tay lên, móc ra một quả chuối tiêu vàng óng ánh như hoàng kim, tỏa hào quang lấp lánh, chói lòa rực rỡ.
Quả chuối này vừa xuất hiện lập tức tỏa ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ, nồng đậm vô cùng, như sóng thần phun trào.
Hai mắt Tề Chiến trợn trừng trừng chăm chú nhìn quả chuối kia không rời.
Quả chuối kia tràn đầy dụ hoặc mãnh liệt, co shteer khiến cho nội tình, thực lực của y tăng cao.
Đấu Chiến Thánh Đế đắc ý nói: “Đây là Hương Tiêu Bất Tử Dược, chính là Đế dược, có tác dụng lớn với Thánh Viên nhất mạch!”
“Chỉ cần ngươi có thể tu luyện Đấu Chiến Đế kinh tới cấp cao nhất, bổn Đế sẽ ban nó cho ngươi!”
Ông làm vậy là vì muốn khích lệ Tề Chiến.
Có mục tiêu mới có động lực!
Lấy Đế dược ban thưởng, đương nhiên có thể kích thích Tề Chiến chăm chú tu hành!
Tề Chiến nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt: “Đa tạ lão tổ tông!”
“Nhất định con sẽ tu hành thật tốt!”
Dụ hoặc của Đế dược thực sự quá lớn, căn bản không thể từ chối!
Đấu Chiến Thánh Đế hài lòng gật đầu.
Ánh mắt ông lộ ra một tia tiếc nuối hiếm có: “Đáng tiếc, bổn Đế không tìm được Bàn Đào Bất Tử Dược!”
“Bỏ lỡ cơ hội này, quả thực là tiếc nuối cả đời của bổn Đế!”
“Tư vị của quả đào có thể nói là tuyệt hơn hương tiêu nhiều!”
Cho tới hôm nay, Đấu Chiến Thánh Đế vẫn muốn ăn đào!
Không chỉ vì hiệu quả của Bàn Đào Bất Tử Dược còn mạnh hơn hương tiêu nhiều.
Mà quan trọng nhất là vì Đấu Chiến Thánh Đế thích ăn đào nhi hơn hương tiêu.
Tề Chiến liên tục gật đầu khỉ, mười phần tán thành cách nói của Đấu Chiến Thánh Đế!
Có con khỉ nào không thích ăn đào chứ?
So với đào nhi, dù là chuối tiêu cũng phải xếp hàng sau.
Nghe Đấu Chiến Thánh Đế nói vậy, Thẩm Thiên nhíu mày nói: “Đại Đế tiền bối, người đang nói đến cái này sao?|
Nói xong, Thẩm Thiên móc ra một quả bàn đào.
Chỉ thấy tiên khí lượn lờ, đỏ tươi mọng nước, tản mát mùi hương thơm ngát và khí tức sinh mệnh.
“Cái gì, đúng là Bàn Đào Bất Tử Dược sao?”
Hai con mắt Đấu Chiến Thánh Đế mở to, gắt gao chằm chằm nhìn Bàn Đào Bát Tử Dược, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Tề Chiến cũng vậy, cũng chăm chú nhìn không chớp mắt, thèm thuồng nhỏ dãi.
Dù sao thì con khỉ vẫn thích ăn đào nhất!
Huống chi là bàn đào cấp Đế dược, con khỉ lại càng không thể nào cự tuyệt.