Chương 92: Đệ nhất Lôi pháp năm ngàn năm nay
Lão đạo sĩ nhìn Trương Vân Hi đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa chữa thương, xé một chân đại bàng Kim Sí ra.
Đùi của chim đại bàng này dài chừng mười trượng, bị lão đạo sĩ xé cứ như đang xé một cái đùi gà.
Đùi đại bàng chứa bản nguyên sinh mệnh tinh hoa nhất, dược hiệu cũng mạnh nhất.
Nếu không phải nha đầu Trương Vân Hi này rất hợp gu Bích Liên trưởng lão thì còn lâu ông ta mới chịu nhường thứ này!
Nếu đổi lại là hai tiểu tử Trương Vân Đình và Phương Thường thì dám giành ăn với lão đạo à?
Haha, ông sẽ đánh gãy chân bọn chúng ngay!
...
“Tạ ơn sư bá.”
Trương Vân Hi nhận đùi chim, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Lập tức một cỗ năng lượng bản nguyên nhất đã được dị hỏa luyện hóa bị Trương Vân Hi hấp thu.
Rất nhanh, Trương Vân Hi liền cảm thấy thương thế trong cơ thể mình đang khôi phục nhanh chóng.
Lão đạo sĩ ngồi bên vừa lật nướng chim đại bàng Kim Sí, vừa dò hỏi.
“Tiểu Hi, con đưa tin nói tìm được Thần Tiêu Long Hổ bội là thật hay giả đấy?”
Cho dù là cường giả như lão đạo sĩ nhưng lúc nói tới Thần Tiêu Long Hổ bội vẫn vô cùng căng thẳng.
Dù sao, chỉ khi nào tìm được truyền thừa cấm kỵ chí cao của Thần Tiêu Thánh địa thì họ mới có thể quật khởi thêm lần nữa.
Trương Vân Hi gật đầu, lấy ngọc bội đã được phong bế khí cơ trong ngực ra.
Nàng ta hít sâu một hơi: “Sư bá ngài nhìn đi, Thần Tiêu Long Hổ bội đây này.”
“Nếu sư bá đã tới, con sẽ giao nó cho ngài bảo quản!”
Ánh mắt lão đạo sĩ lộ ra một tia khác thường, vội vàng từ chối.
“Làm thế sao được! Dù sao nó cũng được con tìm về!”
Trương Vân Hi cười nói: “Sư bá tu vi cao thâm, ngài bảo quản sẽ an toàn hơn.”
“Nếu Tiểu Hi Nhi con đã kiên quyết như vậy, sư bá ta đành bất đắc dĩ giúp một tay!”
Lão đạo sĩ vỗ ngực: “Yên tâm, đừng ai mong cướp nó đi từ chỗ sư bá ta!”
...
Trương Vân Hi ăn xong một đùi của chim đại bàng Kim Sí thì toàn thân đều bốc lên kim quang.
Năng lượng đó quá bành trướng, nàng ta không thể nào hoàn toàn luyện hóa nó được.
Nhưng khi nàng ta nhìn sang bên lão đạo sĩ thì tình hình hoàn toàn khác.
Ông ta ăn sạch cả con đại bàng Kim Sí vào bụng, thậm chí còn gặm sạch cả xương cốt.
Kết quả dáng vẻ của lão đạo sĩ vẫn chẳng hề có một chút thay đổi gì.
Giống như ông ta không phải vừa ăn xong một Yêu vương Hóa Thần kỳ mà chỉ ăn một con gà trống bình thường thôi.
Lão đạo sĩ ăn xong đại bàng Kim Sí thì cùng Trương Vân Hi đứng dậy chạy tới thành trì gần nhất.
Giới Tu tiên rộng lớn vô ngần, chỉ riêng lãnh thổ do Thần Tiêu Thánh địa cai quản đã mấy chục tỷ dặm rồi.
Nếu chỉ dựa vào ngự khí phi hành e là cảnh giới Hóa Thần kỳ cũng phải run chân.
Bởi vì khoảng cách đi đường rất xa nên hầu hết các tu sĩ đều sẽ lựa chọn truyền tống trận.
Thành trì cách lão đạo sĩ và Trương Vân Hi không xa có một truyền tống trận.
Bọn họ có thể thông qua truyền tống trận này di chuyển đến thành giao dịch tu tiên lớn nhất gần đó.
Tiếp theo thì lại dựa vào tuyền tống đại trận cự ly xa chỗ đó, truyền tống thẳng đến gần Thần Tiêu Thánh địa.
...
Qua hai lần chuyển trận, đến lúc hoàng hôn cuối cùng lão đạo sĩ và Trương Vân Hi cũng trở về thành Thần Tiêu.
Thành Thần Tiêu chính là thành trì giao dịch tu tiên loại lớn do Thần Tiêu Thánh địa quản lý.
Vì thành trì trú đóng trong một tiểu thế giới độc lập cho nên bất kỳ truyền tống trận nào cũng không thể truyền tống thẳng vào trong môn phái.
Sau khi rời khỏi thành Thần Tiêu, hai người đi về phía lối vào của tiểu thế giới Thần Tiêu đi lên đỉnh Thần Tiêu.
Nơi đó là lối vào duy nhất của Thần Tiêu Thánh địa, bảo vệ cực kỳ sâm nghiêm.
Hai người lấy lệnh bài thân phận của mình ra, kiểm tra thân phận.
Sau đó họ đi qua thông đạo không gian của Thần Tiêu Thánh địa tiến vào trong tiểu thế giới Thần Tiêu.
...
Là đại bản doanh của thánh địa, linh khí trong tiểu thế giới Thần Tiêu cực kỳ dồi dào.
Dù là ở bên ngoài, nồng độ linh khí cũng gấp mấy lần nước Đại Viêm.
Ở khu vực trung tâm, Linh Phong của những đệ tử chân truyền kia thì càng không cần nói.
Dưới sự tẩm bổ của linh khí, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo khó tìm nơi ngoại giới, đẹp không sao tả xiết.
Tu hành trong môi trường này, cho dù không có bất kỳ Linh Thạch gì phụ trợ thì chưa chắc đã yếu hơn so với tu sĩ bình thường ở ngoại giới kia bao nhiêu.
Lão đạo sĩ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Linh Phong xung quanh, sau đó sờ lên Long Hổ bội.
Ông và Trương Vân Hi một trước một sau đi vào Thánh Chủ điện trên đỉnh núi chính.
...
Cánh cửa Thánh Chủ điện ầm một tiếng mở ra.
Tòa đại điện này được luyện ra từ Huyền Lôi Tinh Tế, bản thân nó chính là Thánh Khí cực phẩm.
Khi cần thiết hoàn toàn có thể hóa thành Thánh binh thuộc tính lôi cường đại nhất, trấn sát kẻ địch.
Cả cung điện có màu tím, có mười trụ chống đỡ, trên trụ có khắc Thần thú.
Thần Lôi đủ các màu sắc đang lấp lóe trên mười trụ cột, vô cùng sáng chói.
Đó là m Dương Ngũ Hành, mười loại tinh túy lôi đình cường đại!
Chính giữa đại điện là một bảo tọa.
Trên bảo tọa có một nam nhân đang ngồi rất nghiêm chỉnh.
Ngoài cơ thể ông ta lượn lờ từng đạo lôi đình, sáng chói đến mức không thể nhìn thẳng.
Quanh thân chỗ nào cũng ngập tràn tiên khí nồng đậm, giống như được sương mù bao phủ.
Rõ ràng ông ta đang ngồi an vị trước mặt nhưng lại giống như không hề tồn tại ở thế giới này.
Ông ta như siêu thoát ở ngoài hư không, mọi nhân quả đều không liên quan gì đến mình.
Người này chính là Trương Long Uyên, Thần Tiêu Thánh chủ, được xưng là đệ nhất Lôi pháp Đông Hoang năm ngàn năm nay.
Đồng thời, ông ta cũng là sư tôn của Phương Thường Đại sư huynh Thần Tiêu Thánh địa, phụ thân của Trương Vân Hi và Trương Vân Đình.
Thương Long Bạch Hổ Kim Kỳ Lân của Thần Tiêu Thánh địa đều là môn hạ của ông ta!
Trương Vân Hi nhìn thấy cha mình, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.
Nàng ta đã từng nghe câu chuyện trưởng thành của cha mình, sùng bái truyền kỳ này!
Trương Vân Hi cung kính hành lễ: “Hài nhi không có nhục sứ mệnh, đã đem thánh vật về.”
Thần Tiêu Thánh Chủ chậm rãi gật đầu, trong giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào: “Rất tốt.”
Trương Vân Hi do dự một lát, lại nói tiếp: “Khởi bẩm phụ tôn.”
“Lúc Thần Tiêu Long Hổ bội diện thế, bản nguyên Thần Lôi đã nổ tung và nhập vào trong cơ thể của vài người hữu duyên.”
“Những người hữu duyên này nếu tu Lôi pháp phái ta nhất định có thể đạt được thành tựu cực cao.”
“Hài nhi cảm thấy, có thể phái người đưa họ về Thánh địa tu hành.”
Thần Tiêu Thánh Chủ trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Được.”
Giọng của ông ta không hề lạnh lùng nhưng khiến người ta không thể cảm nhận được chút ba động cảm xúc nào.
Dường như lúc này người ngồi trên Thánh tọa kia không phải một người sống mà chỉ là một cái máy.
Trương Vân Hi nhìn Thần Tiêu Thánh chủ, một lúc sau lại thở dài: “Vậy hài nhi cáo lui.”
Thần Tiêu Thánh chủ không trả lời, Trương Vân Hi quay người rời đi, cánh cửa đại điện Thánh Chủ một lần nữa đóng lại.
Từ đầu đến cuối, Thần Tiêu Thánh chủ trên Thánh tọa kia chưa hề bày tỏ chút quan tâm nào với nữ nhi của mình.