Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 91: Tân Hỏa thần thông, trảo kê đại thủ ấn

Chương 91: Tân Hỏa thần thông, trảo kê đại thủ ấn
“Loài người kia, ngươi đã chọc giận ta!”
“Ngươi sẽ là cường giả Hóa Thần ký đầu tiên mà bổn vương giết từ khi giáng lâm Đông Hoang đến nay!”
“Hãy xem Thiên Bằng Cửu Trảm đệ nhất trảm – Trảm Sơn Hà!”
Kim sí đại bằng điêu hừng hực bay lên, thân thể cao lớn bộc phát ra hào quang vạn trượng.
Một đôi cánh lớn dài chừng trăm trượng xuất hiện giữa hư không.
Bổ vào lão đạo sĩ.
Đao kia xẹt qua, nơi ấy hư không cũng đổ nát.
Đúng như cái tên của đao này: Trảm Sơn Hà!
Nếu có thể tu luyện chiêu này đến cực hạn, một đao chém xuống vỡ vụn sơn hà không phải nói láo!
Lão đạo sĩ nghiêm túc nhìn kim sí đại bằng điêu khổng lồ trên trời.
“Đúng là Vương tộc trong Bằng Tộc Nam Cương, Kim sí đại bằng điêu.”
“Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, nên nấu thế nào đây?”
“Thực là khiến cho bần đạo tổn hao tâm trí!”
“Thôi được, cứ bắt lại trước đã!”

Hít sâu một hơi, lão đạo sĩ vén tay áo lên.
Ông nhìn chằm chằm kim sí đại bằng điêu, đột nhiên tay phải vươn lên trời.
“Xem Tân Hỏa Luyện Thể Thần Thông của ta đây. Trảo kê đại thủ ấn!”
Một câu thôi, hư không phía trên tầng mây bắt đầu vặn vẹo.
Kim sí đại thần điêu dài chừng mười trượng lại thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh.
“Không. Làm sao có thể. Lão đạo sĩ ngươi lại có được thần thông không gian, Kình Thiên Đại Thủ Ấn!”
Ánh mắt kim sí đại bằng điêu tràn đầy rung động và hoảng sợ. Nó cảm thấy mình đã đụng phải cọng rơm cứng rồi.
Lão đạo sĩ liếm môi một cái, tay phải vẫn chậm rãi duỗi ra đằng trước.
Ông nhếch miệng nói: “Cái gì mà Kình Thiên Đại Thủ Ấn? Chiêu này gọi là Trảo Kê Đại Thủ Ấn!”
“Con gà con kim sí kia, tới đây cho lão đạo!”
Ông hợp năm ngón tay lại.
Hư không nhanh chóng áp súc.
Kim sí đại bằng điêu lại bị ép lại chỉ còn một thước.
Nhìn qua quả thực chỉ nhỏ bằng con gà trống bình thường nuôi trong nhà.
Trong hư không bị phong cấm kia, Kim sí đại băằng điêu đang không ngừng giãy dụa.
Tiếng nói của nó vô cùng sắc nhọn: “Nói bậy. Rõ ràng đây là Kình Thiên Đại Thủ Ấn.”
Lão đạo sĩ nhếch miệng nói: “Mày là một con gà sắp chết, cãi nhiều như vậy làm gì?”
Dứt lời, lão đạo sĩ cởi một cây côn sắt màu vàng kim từ trên lưng xuống.
Ông đánh giá Kim sí đại bằng điêu hệt như đang nghiên cứu nên nấu món gì với nguyên liệu này vậy.
Kim sí đại bằng điêu luống cuống nói: “Sao ngươi dám giết bổn Vương. Bổn Vương chính là con trai của tam trưởng lão Bằng Tộc.”
“Nếu ngươi dám giết bổn Vương, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lão đạo sĩ hơi sững sờ, sắc mặt có vẻ lo lắng, hỏi lại: “Cha mày lớn chừng nào?”
Kim sí đại bằng điêu hừ lạnh nói: “Cha ta đã năm ngàn tuổi, nửa chân người đã đạp đến lĩnh vực Nhập Thánh Giả.”
“Ngươi dám làm bổn Vương bị thương, không sợ sẽ bốc lên đại chiến giữa Bằng Tộc và Thần Tiêu Thánh Địa sao?”
Lão đạo sĩ như có điều suy ngẫm, hỏi lại: “Con gà già năm ngàn tuổi cơ à? Sợ là ăn không ngon.”
“Ôi, xem ra chờ cha mày tìm đến cửa cũng chỉ có thể để nấu canh được thôi.”
Kim sí đại bằng điêu ngẩn người, cánh chim màu vàng óng đột nhiên dựng đứng. Nó phẫn nộ muốn điên rồi.
Nghịch tặc này, cuồng đồ này, thế mà còn dám bắt cha nó nấu canh nữa!
Lời lên án còn chưa kịp nói ra đã hóa thành hoảng sợ nồng đậm.
Bởi vì lão đạo sĩ kia đã khiêng cây gậy đến.
Một tay ông nắm lấy kim sí đại bằng điêu, lật qua.
Sau đó, cây côn dài màu vàng kim đột nhiên đâm thẳng vào hạ thể nó.
Lão đạo sĩ nói: “Mày rất non đấy, chịu đau một chút nhé.”
Kim sí đại bằng điêu hét lên: “Đừng, không muốn. Aaaaa!”
Aaaaaaaaaaaaaaa
Tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang lên khắp thiên địa, sau đó thì im bặt.
Lão đạo sĩ vừa lật qua lật lại giá nướng, vừa dùng hỏa diễm màu ngọc bích nướng chín con chim.
Ông nhìn bốn phía hư không, mỉm cười nói: “Nể mặt các ngươi không ra tay, mỗi người để lại một trăm vạn linh thạch, lão đạo ta có thể bỏ qua chuyện cũ, tha cho các ngươi.”
“Nếu không, lão đạo sẽ tự mình xé mở không gian đi tìm các ngươi đấy.”
Ông vừa dứt lời, hư không xung quanh đóng băng, bắt đầu đổ mưa ầm ầm.
Là mưa linh thạch, sáng lấp lánh, vô cùng hoa lệ!
Lão đạo sĩ nhìn mưa Linh Thạch lít nhít từ hư không rơi xuống, trên mặt lập tức nỏ nụ cười tươi như hoa.
Ông chậm rãi đưa tay phải ra, năm ngón tay hơi co lại, tản ra lực hút vô cùng bành trướng.
Mấy trăm vạn viên Linh Thạch kia trong nháy mắt bị dẫn dắt bay về phía lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ bấm một pháp quyết thu tất cả Linh Thạch vào trong giới chỉ.
“Lời to rồi, lời to rồi, chừng này đủ cho lão đạo ta dùng hơn mấy tháng rồi!”
“Các vị đạo hữu, hoan nghênh lần sau tiếp tục theo dõi đệ tử thánh địa chúng ta.”
“Chỉ cần trên người có mang đủ Linh Thạch, lão đạo ta tuyệt đối không khó dễ các ngươi.”
“Có điều lần sau đừng có theo dõi tiểu sư điệt này của ta, dù sao người ta cũng là nữ hài tử.”
“Theo dõi hai tiểu tử ngốc Trương Vân Đình và Phương Thường kia nhiều nhiều vào, có đánh nhừ đòn cũng chẳng sao.”
Lão đạo sĩ vừa điều khiển dị hỏa Bích Lạc Thanh Thiên Viêm nướng chim đại bàng Kim Sí vừa cười nói.
“Đúng rồi, giờ lão đạo đang nướng chim đại bàng Kim Sí Yêu vương tộc Điêu Nam Cương!”
“Chẳng lẽ các vị đạo hữu không có nhã hứng cùng ta hưởng thụ mỹ vị cực phẩm sao?”
Trong hư không không hề có câu trả lời nào, chỉ có vài đạo khí tức hối hả trốn đi xa.
Lão đạo sĩ không hề ngăn cản cản, ông ta cười cười lật nướng chim đại bàng Kim Sí, rắc gia vị lên trên.
Những người nấp trong chỗ tối đều giữ vẻ bình tĩnh, thân phận ai nấy đều rất không bình thường.
Nếu lão đạo sĩ thật sự kéo tất cả bọn họ ra thì có chuyện vui lớn rồi đây.
Giờ ông ta cầm Yêu vương Hóa Thần kỳ trên tay ra giết gà dọa khỉ, thế là đủ rồi.
Dù sao những người kia cũng chỉ theo dõi chứ chưa hề ra tay.
Một trăm vạn viên Linh Thạch chính là quà xin lỗi của bọn họ.
Đây cũng được coi là quy tắc ngầm trong giới Tu tiên.
...
Chim đại bàng Kim Sí được nướng bằng Bích Lạc Thanh Thiên Viêm, toàn thân tản ra thần quang kim sắc.
Đó chính là yêu lực và sức mạnh của huyết mạch đại bàng Kim Sí đang được luyện hóa thành tinh nguyên đại bổ bản nguyên nhất.
Là Yêu vương Hóa Thần kỳ, một giọt máu của nó cũng ẩn chứa năng lượng và khí thế mênh mông.
Nếu tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống tùy tiện uống vào, thậm chí có thể nổ tung mà chết.
Nhưng nếu thật sự có thể luyện hóa hấp thu, thì nó tuyệt đối là thứ cực kỳ bổ.
Dược hiệu của một miếng thịt đại bàng chắc chắn không kém gì tiên thảo linh đơn!
“Tiểu Hi Nhi, con bị thương không nhẹ, qua chỗ sư bá ăn chút thịt gà đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất