Chương 921: Huyền cơ, nhất định có huyền cơ khác! (2)
Chi mạch Đấu Chiến Thánh Viên do trời mà sinh, nhận được sự gột rửa của cả trời đất.
Trong trời đất, vốn không có Đấu Chiến Thánh Viên.
Thế nhưng Viên tộc trời sinh hiếu chiến, cuối cùng có khỉ lấy chiến chứng đạo, thành tựu cực kỳ phi phàm.
Bọn họ nhận được sự gột rửa của đại đạo pháp tắc, đưa chiến ý dung nhập toàn thân, lục phủ ngũ tạng, thậm chí là kinh mạch cơ bắp.
Bởi vậy, mới có chi mạch Đấu Chiến Thánh Viên xuất hiện.
...
Từ thời đại Hoang Cổ tới nay, trong trời đất mới xuất hiện qua ba vị Đấu Chiến Thánh Viên.
Hiện tại, Tề Đức Long lại lấy chiến chứng đạo, lột xác trở thành Đấu Chiến Thánh Viên, làm cho vô số người kinh ngạc.
"Thế cờ Hồn Thiên, thực sự là thánh địa tu luyện!"
"Xem ra, Lão hầu vương có thu hoạch cực lớn!"
"Trong trời đất, lại xuất hiện thêm một vị cường giả tuyệt thế!"
Vô số người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cực kỳ cảm thán.
Tề Đức Long không chỉ tới Thánh Quân cửu kiếp, còn dùng chiến ý chứng đạo, lột xác trở thành Đấu Chiến Thánh Viên.
Có thể nói là thực lực tăng nhiều, tạo hóa kinh thiên!
Bích Liên Thiên Tôn thấy vậy thì khá chua xót: "Lão hầu vương đều có được cơ duyên."
"Tại sao lão đạo lại không có? Thiên đạo bất công!"
Bích Liên Thiên Tôn mệt gần chết, chịu đựng đánh cho nhũn người, thế mà ngay cả một cọng lông đều không được.
Giống như ăn quả chanh vạn năm, chua gần chết.
...
Mà đúng lúc này, tiên quang từ trong thế cờ Hồn Thiên bắn ra.
Linh năng dập dờn, giống như có chí bảo xuất hiện.
Ba pháp bảo được ba luồng tiên quang bao phủ bay ra ngoài, trong hư không tản ra từng luồng sáng chói lọi, rơi vào trong tay ba người Bích Liên Thiên Tôn.
Ngay lập tức, Bích Liên Thiên Tôn trở nên kích động.
Thứ trong tay lão, là một cây gậy có cấp bậc Chuẩn Tiên khí.
Thân gậy đen nhánh, lại có uy thế kinh khủng tản ra, tiên quang mờ mịt lượn lờ quanh cây gậy.
Hiển nhiên, vật này rất bất phàm.
Nắm chí bảo trong tay, Bích Liên Thiên Tôn cười nở hoa.
"Khi trước, coi như lão đạo chưa từng nói qua!"
"Thiên đạo lão gia, tuyệt đối công bằng vô tư!"
Đây chính là Chuẩn Tiên khí, mạnh hơn Hoàng Kim Thần Côn quá nhiều.
Bích Liên Thiên Tôn vui vẻ ra mặt, cực kỳ thoải mái.
Thánh Chủ Thần Tiêu thu hoạch được một cái bảo ấn, ẩn chứa uy thế của lôi kiếp, chính là Chuẩn Tiên khí hệ Lôi.
Tề Đức Long lại có được Thần Thiết Chiến Giáp cấp bậc Chuẩn Tiên khí, có thể tăng lên lực phòng ngự với phạm vi lớn.
Có thể nói, thu hoạch của cả ba người đó là cực kỳ to lớn.
Khi thấy cảnh tượng này, các đại năng chung quanh đều hâm mộ.
Chuẩn Tiên khí không phải là vật tầm thường, chính là pháp bảo mà Chuẩn Tiên mới có thể luyện chế ra.
Dù là các Thánh Chủ hay Thái Thượng Trưởng Lão của các thánh địa, đều rất ít có được loại chí bảo cấp bậc này.
Vô số người cảm thán: "Từ xưa tới nay, số người có thể có được ban thưởng Chuẩn Tiên khí có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Đám người Thánh Chủ Thần Tiêu thật sự quá may mắn!"
"Thế nhưng với lực chiến đấu và thành tựu của bọn họ, thực sự có tư cách có được chí bảo bực này."
...
Đám người Thánh Chủ Thần Tiêu đã đi tới bước cuối cùng của thế cờ Hồn Thiên, còn thành công giết ra khỏi.
Loại chiến tích này, từ xưa tới nay đều hiếm.
Có thể được ban thưởng là Chuẩn Tiên khí, cũng là sự tán thành đối với thực lực của bọn họ.
Các Thánh chủ và Thái thượng trưởng lão khác thấy vậy, cũng cảm thấy hơi cay đắng.
Dù sao bọn họ được ban thưởng, cũng chỉ là Thánh Quân khí.
Coi như Thánh Chủ Cửu Dương là Đại Thánh khí, cũng kém Chuẩn Tiên khí quá nhiều.
Khóe miệng Thánh Chủ Cửu Dương hơi co giật, trên mặt xuất hiện vẻ hâm mộ và ghen ghét.
Lão ta cảm thấy Đại Thánh khí trong tay cũng không vui.
Người so với người thật sự tức chết người.
Mọi người đều là Thánh chủ, tại sao chênh lệch lại lớn như thế?
...
Thạch Thiên Tử ở bên thấy vậy thì cực kỳ kích động.
Loại cơ duyên như vậy, dùng để rèn luyện thì không gì thích hợp hơn.
Nếu như có thể kiên trì càng lâu, lại còn được ban thưởng chí bảo!
Thế nhưng ngay sau đó, Thạch Thiên Tử thở dài: "Đáng tiếc tài đánh cờ của Thạch mỗ quá nông cạn, đi lên cũng vô dụng."
Từ khi ra đời tới nay, Thạch Thiên Tử vẫn dốc lòng tu luyện.
Không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng chỉ quan tâm tới tu luyện.
Thẳng thắn mà nói, hắn ta không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu cách chơi cờ.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng đánh cờ, thế nhưng chỉ có thể nói là hiểu sơ, chứ chưa nói tới hiểu rõ.
Cho dù là những thế cờ hơi khó ở bên ngoài, hắn ta cũng rất khó để phá cờ.
Chớ nói chi tới thế cờ Hồn Thiên, với tài đánh cờ của Thạch Thiên Tử, cơ bản là không đi được quá xa.
Mặc dù Thạch Thiên Tử rất muốn đi vào, thế nhưng lại vẫn do dự cùng rầu rĩ.
Dù sao hình tượng của hắn ta vẫn rất sáng chói, không muốn mất thể diện.
Đúng lúc này, Thẩm Thiên chậm rãi đi tới.
Hắn cười nói: "Nếu như đã muốn, cũng không nên để bản thân phải thấy hối hận!"
"Nghe theo bản thân mình, ngươi có thể."
Thạch Thiên Tử nói: "Nhiều tiền bối ở đây đều không thể phá cờ, Thạch mỗ có thể chứ?"
Với tài đánh cờ của hắn ta, ngay cả nhìn vào thế cờ này đều không hiểu, làm sao có thể phá cờ chứ.
Thẩm Thiên khích lệ: "Tu hành vốn là đi ngược dòng nước xiết, nếu như không thử, làm sao có thể biết mình có thành công hay không?"
"Nếu như Thạch huynh bằng lòng, ta sẽ cùng ngươi vào thử."
Hai mắt Thạch Thiên Tử tỏa sáng, nói: "Thẩm huynh cũng biết nghệ thuật chơi cờ sao?"
Thẩm Thiên gật đầu: "Ta chơi cũng không tệ lắm, nếu Thạch huynh không ngại, cùng ta đi xuống, thế nào?"
Đám người xung quanh nghe vậy thì đều cảm thấy kinh ngạc.
Thánh tử Thần Tiêu chẳng những đẹp trai, lại còn biết chơi cờ nữa sao?
Tại sao chưa từng nghe nói qua?
Thế nhưng Thánh Chủ Thần Tiêu có tài đánh cờ cực cao, có thể đi tới bước cuối cùng trong thế cờ Hồn Thiên.
Thánh tử Thần Tiêu lại được truyền thừa của Thánh Chủ Thần Tiêu, tài đánh cờ chắc chắn cũng rất mạnh.
Đám người hơi suy tư, thậm chí còn xuất hiện vẻ mong đợi.
Bọn họ đều muốn biết, Thánh tử Thần Tiêu có thể đi được tới bước nào!
...
Thạch Thiên Tử cũng nghĩ như vậy!
Thẩm Thiên là đối thủ mà hắn ta kính trọng nhất!
Không chỉ có chiến lực mạnh, thiên phú cực cao, còn thích làm việc tốt, thường dùng đức phục người.
Nghe thấy Thẩm Thiên muốn đi cùng hắn ta, còn đồng ý mang theo hắn ta vào phá cờ.
Vẻ mặt Thạch Thiên Tử xuất hiện vẻ phức tạp.
Hắn ta hít sâu một hơi, cũng không từ chối, nói: "Vậy làm phiền Thẩm huynh!"
Mặc dù Thạch Thiên Tử cao ngạo, không muốn mắc nợ người khác.
Thế nhưng vì đi vào bên trong thế cờ Hồn Thiên để rèn luyện, vẫn đồng ý.
Chỉ khi đi vào sâu bên trong thế cờ Hồn Thiên, mới có thể rèn luyện bản thân.
Thẩm Thiên đồng ý giúp đỡ, Thạch Thiên Tử đương nhiên không thể từ chối.