Chương 931: Thạch Thiên Tử: Ta mạnh hơn Thẩm huynh sao? (2)
…
Nghe Hồn Thiên Tiên Vương nói vậy, Thạch Thiên Tử cười khổ lắc đầu nói: “Thạch mỗ tư chất ngu dốt, từ đầu tới cuối vẫn không cách nào ngộ ra được pháp môn cuối cùng!”
Y có thể cảm nhận được Chu Thiên Tinh Đấu đại trận mới là pháp môn mạnh nhất.
Nhưng dù y có cố gắng cảm ngộ thế cũng không thể khám phá được tầng cánh cửa cuối cùng, chỉ cạm được tới chút da lông.
Nhưng Thạch Thiên Tử tâm cao khí ngạo, từ trước tới nay vẫn không chịu thua, muốn cứng rắn khám phá.
Càng nóng vội càng dễ phạm sai lầm.
Đến mức suýt nữa thì y mê thất trong hoàn vũ vô tận mà tẩu hỏa nhập ma.
Hồn Thiên Tiên Vương lắc đầu nói: “Không sao, hết thảy đều dựa vào duyên phận.”
“Ngươi đã không cách nào cảm ngộ ra được, có nghĩa phương pháp này vô duyên với ngươi.”
“Nếu cứ cưỡng cầu thì được chẳng đủ bù mất.”
Toàn thân Thạch Thiên Tử chấn động, ánh mắt lộ ra quang mang khác thường.
Trogn đầu hắn không ngừng vang vọng lời nói của Hồn Thiên Tiên Vương, tâm cảnh dần dần thay đổi.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của y đã nhẹ nhõm thoải mái hơn, hoàn toàn buông xuống tiếc nuối trong lòng.
Y chắp tay cung kính nói: “Đa tạ tiền bối dạy bảo. Thạch mỗ đã hiểu.”
Cho dù không thể ngộ ra được pháp môn này, y vẫn cứ là Thạch Thiên Tử, vẫn là thiếu niên chí tôn.
Thấy Thạch Thiên Tử có thể buông bỏ nhanh như vậy, Hồn Thiên Tiên Vương hài lòng gật đầu.
Tiểu tử này có được tâm cảnh và thực lực bực này, tương lai nhất định có thể có được thành tựu to lớn.
Truyền thừa của bổn Vương rơi vào tay người này cũng không uổng phí!
…
Thạch Thiên Tử đảo mắt một vòng, muốn nhìn xem Thẩm thiên cảm ngộ thế nào rồi.
Sau đó, y chỉ thấy Thẩm Thiên vẫn đang nhắm chặt hai mắt, ngũ tâm hướng thiên, vẫn đang trầm tư.
“Thẩm huynh còn chưa kết thúc tu luyện sao?”
Thạch Thiên Tử gãi đầu, có vẻ nghi hoặc!
Thực vô lý!
Lấy thiên tư của Thẩm huynh, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà không lĩnh ngộ được gì?
Chẳng lẽ… ngộ tính của Thẩm huynh còn không bằng Thạch mỗ ta?
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Sẽ không phải như Thạch mỗ nghĩ chứ!
Nhưng Thẩm huynh còn đang tu luyện… khẳng định là vậy rồi.
Như vậy chẳng phải có nghĩa là xét về phương diện ngộ đạo, Thạch mỗ đã thắng Thẩm huynh rồi sao?
Thạch Thiên Tử mừng rỡ vô cùng. Xưa nay y vẫn ngông nghênh kiên cường, hướng tới mục tiêu vô địch mà thành tựu thiếu niên chí tôn.
Trước khi gặp được THẩm Thiên, có thể nói y là thiên kiêu mạnh nhất ngũ vực.
Bởi vậy, xưa nay Thạch Thiên Tử vẫn luôn ngạo kiều, xem thường tất cả những người cùng thế hệ.
Thẳng tới khi bị Thẩm Thiên đánh bại y mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Mặc dù thất bại, nhưng đấu chí của Thạch Thiên Tử vẫn không hề suy sút.
Từ đầu tới cuối y vẫn luôn muốn thắng Thẩm Thiên một lần, chỉ có điều vẫn không có cơ hội.
Nhất là trong khoảng thời gian đi chung với Thẩm Thiên này, y phát hiện dường như chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn.
Trên cơ bản, Thạch Thiên Tử muốn gỡ lấy một bàn cũng không nổi.
Bởi vậy, trong lòng y đã bị đả kích, thậm chí còn muốn từ bỏ.
Nhưng đột nhiên y nhìn thấy một màn này.
Mình đã tỉnh lại, mà Thẩm Thiên còn chưa tỉnh, vậy không phải kết cục đã rõ ràng sao?
Vậy nói rõ khả năng ngộ đạo của Thạch mỗ còn mạnh hơn Thẩm huynh!
Ha ha, Thẩm huynh, thực ngại quá, cuối cùng Thạch mỗ cũng thắng ngươi một lần!
Trong lòng Thạch Thiên Tử vô cùng đắc ý, nhận định rằng mình đã thắng được Thẩm Thiên rồi.
…
Thấy Thạch Thiên Tử đầy mặt cười bỉ ổi, Hồn Thiên Tiên Vương ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Tiểu tử này đang yy cái gì thế? Còn không khống chế nổi sắc mặt nữa?
Thật đúng là người trẻ tuổi, cả ngày nghĩ linh tinh.
Khụ khụ.
Mặc dù không biết Thạch Thiên Tử đang nghĩ gì, nhưng Hồn Thiên Tiên Vương vẫn đánh thức y.
Vạn nhất nghĩ tới chuyện gì không tốt lại ảnh hưởng đến thân thể!
Hồn Thiên Tiên Vương nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi hỏi tiểu tử kia hả? Bốn mươi sáu năm trước hắn đã tu luyện Chu Thiên Đạo kinh tới cảnh giới đại thành rồi!”
Sắc mặt Thạch Thiên Tử lập tức cứng đờ, hai mắt trợn trừng trừng hỏi lại: “Cái gì?”
“Bốn mươi sáu năm trước ư?”
Thạch Thiên Tử ngơ ngác, cảm giác đầu mình kêu ông ông.
Tổng cộng đã qua bốn mươi chín năm, mà bốn mươi sáu năm trước Thẩm Thiên đã ngộ đạo.
Chẳng phải có nghĩa là chỉ ba năm hắn đã tu luyện Chu Thiên Đạo kinh đạt tới cảnh giới đại thành sao?
Ta gõ. Thẩm huynh là quái vật à?
Con mẹ nó mình còn muốn so sánh với quái vật ngộ đạo sao?
Não bị úng à?
Khẳng định đầu óc Thạch mỗ còn chưa tỉnh táo, đang nghĩ cái rắm gì đó thôi!
…
Thạch Thiên Tử đã từng tu luyện Chu Thiên Đạo kinh, hiểu rõ nó khó khăn thế nào.
Nếu không được hoàn cảnh nơi này gia trì, chắc chắn y không thể tu luyện được tới cảnh giới đại thành trong vòng bốn mươi sáu năm.
Mà Thẩm Thiên lại chỉ mất ba năm!
Ba năm và bốn mươi chín năm… chênh lệch quá lớn!
Khóe miệng Thạch Thiên Tử khẽ nhếch lên cười khổ lắc đầu nói: “So với Thẩm huynh, ta chỉ như phế vật.”
Hồn Thiên Tiên Vương liếc y một cái, trong lòng thầm bĩu môi.
Nào có như? Mà đúng là thế.
Đương nhiên, không chỉ ngươi, trước mặt tiểu tử này, tất cả thiên kiêu ở Tiên giới đều là phế vật.
Ngay cả bổn Vương…
Khụ khụ, không thể nói quá nhiều!
Đương nhiên, Hồn Thiên Tiên Vương sẽ không nói những lời này ra, chỉ sợ sẽ đả thương lòng tự trọng của đứa trẻ này.
Hồn Thiên Tiên Vương ra vẻ trấn an: “Đứa nhỏ, đừng nhụt chí.”
“Lấy thiên phú của ngươi, ở Tiên giới cũng coi như nổi bật.”
“Chỉ cần không so với một số người thì vẫn là rất mạnh.”
Thạch Thiên Tử hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: “Đa tạ tiền bối, vãn bối không sao.”
Y biết Hồn Thiên Tiên Vương muốn trấn an mình nên mới nói vậy.
Nhưng Thạch Thiên Tử cũng không để ý, mà vẫn hừng hực đấu chí mà nói: “Từ trước đến nay Thẩm huynh vẫn luôn là mục tiêu mà Thạch mỗ theo đuổi. Hắn càng cường đại, ta lại càng có động lực!”
“Phiền Tiên Vương đưa vãn bối rời khỏi nơi này. Ta còn muốn đi tìm cơ duyên, mong một ngày đuổi kịp được Thẩm huynh.”
Lấy trạng thái hiện tại của Thạch Thiên Tử thì không thích hợp để tu luyện nữa.
Dù sao y cũng đã bỏ ra bốn mươi chín năm mà vẫn không thể tiến thêm một bước, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
Dù có tu luyện tiếp cũng không có tác dụng.
Còn không bằng tạm thời từ bỏ, đi tìm cơ duyên khác.
Thông Thiên Kiến Mộc Giới mở ra suốt trăm năm, hiện giờ đã trôi qua hơn phân nữa, không thể lãng phí.
Hồn Thiên Tiên Vương nhe vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được. Bổn Vương sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
“Tư chất ngươi phi phàm, cho thêm một ngàn tám trăm năm nữa chắc chắn sẽ có thể tu hành triệt để các pháp môn vô thượng trong Chu Thiên Đạo kinh.”