Chương 932: Thạch Thiên Tử: Ta mạnh hơn Thẩm huynh sao? (3)
Chu Thiên Đạo kinh đã ấn khắc trong đầu Thạch Thiên Tử, dù không ở trong Hoàn Vũ Tinh Thần Đồ y cũng có thể tu luyện, chỉ có điều tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Nhưng Thạch Thiên Tử đã có căn cơ, cũng không quá khó khăn.
Thạch Thiên Tử cung kính chắp tay cúi đầu với Hồn Thiên Tiên Vương, nói: “Chờ Thẩm huynh tỉnh lại, làm phiền tiền bối thông báo giúp, Thạch mỗ sẽ chờ hắn ở Tắc Hạ Học Cung.”
Thạch Thiên Tử dự định tranh thủ thời gian này cố hết sức tự nâng cao mình.
Cho dù không đuổi kịp Thẩm Thiên cũng phải cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Hồn Thiên Tiên Vương khẽ gật đầu nói: “Đi thôi.”
Ông vung tay lên, thân thể Thạch Thiên Tử lập tức biến mất khỏi thế cờ Hồn Thiên.
…
Hồn Thiên Tiên Vương nhìn sang Thẩm Thiên, lẩm bẩm: “Tiểu tử này trầm tư đã nhiều năm như vậy, không biết cảm ngộ đến đâu rồi.”
Tới cấp độ như bọn họ, tùy tiện bế quan một lần cũng tới mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm.
Bởi vậy, Hồn Thiên Tiên Vương cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Thân hình ông chậm rãi biến mất, chỉ để lại một mình THẩm Thiên trong mảnh không gian này.
…
Mà lúc này, tâm thần Thẩm Thiên hoàn toàn chìm vào tâm hải.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn quan tưởng Hoàn Vũ Tinh Thần Đồ, thả thần niệm ngao du khắp biển sao vô tận.
Cho tới lúc này, Thẩm Thiên mới biết bên trong Hoàn Vũ Tinh Thần Đồ ẩn giấu biết bao bí ẩn.
Thứ này nhìn như một món pháp bảo nhưng lại giống một mảnh thiên địa hơn, ẩn chứa cả vũ trụ tinh không bên trong đó.
Thông qua cảm ngộ, Thẩm Thiên đã tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, vật ngã lưỡng vong!
Bởi vậy, hắn cảm ngộ Chu Thiên Đạo kinh lại càng sâu sắc hơn.
Mà nơi này không chỉ là thánh địa ngộ đạo mà còn là thánh địa tu luyện.
Mượn nhờ Chu Thiên Thần Dẫn, tốc độ Thẩm Thiên tu luyện ở nơi này nhanh hơn bên ngoài cả ngàn vạn lần.
Hưởng thụ ánh sao vô tận tẩy lễ, khiến cho tu vi và khí tức của hắn đều nhanh chóng tăng lên.
Như nhớ tới chuyện gì đó, Thẩm Thiên bắt đầu nghĩ.
“Kiếm tới!”
Hắn hét lớn một tiếng, một đạo hào quang màu trắng bạc từ trong cơ thể bắn ra rơi vào trong tay hắn.
Đó là một phôi kiếm màu bạc, trên thân kiếm lượn lờ khí tức hỗn độn, mười phần bất phàm.
Nhưng nó khá xấu xí với bề mặt nhám ráp, đơn sơ, khó coi, không ra dáng vẻ phôi kiếm tí nào.
Đây chính là đạo khí bản mệnh của hắn - Hỗn Độn Kiếm Thai.
Đây chính là đạo khí bản mệnh mà Thẩm Thiên luyện chế ra được theo Hỗn Độn Tân Hỏa Đúc Khí Quyết.
Chỉ có điều, gần đây hắn khá bận rộn nên quên mất chuôi phôi kiếm này.
Hiện giờ vừa vặn có thời gian, hắn cũng định luyện chế phôi kiếm cho đep mắt một chút.
Lấy thứ này ra… quả thực có hơi mất mặt.
…
Thẩm Thiên bóp ấn pháp quyết, dẫn dắt sức mạnh tinh thần hội tụ thành ngọn lửa tinh thần.
Ngọn lửa tinh thần sáng rực, không ngừng chập chờn, tản ra khí tức dọa người, đốt cháy hư không thành hư vô.
Thẩm Thiên vung tay lên, đặt phôi kiếm hỗn độn vào trong ngọn lửa tinh thần tế luyện, trong đầu còn không ngừng nghĩ tới hình dáng Thiên Tru Kiếm.
Hắn tự lẩm bẩm: “Hy vọng lần này có thể luyện chế cho đẹp một chút.”
Ngọn lửa sao cháy lên hừng hực, không ngừng thiêu đốt phôi kiếm màu bạc, nung cho nó tỏa ra thần quang chói lọi.
Hào quang rực rỡ, lóa mắt.
Được tinh hỏa không ngừng thiêu đốt, phôi kiếm màu bạc đang không ngừng thay đổi, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.
…
Sau chín ngày chín đêm.
Cuối cùng cũng tế luyện xong, phôi kiếm ban đầu đã hóa thành một thanh trường kiếm màu bạc dài ba thước.
Toàn thân trường kiếm lóng lánh màu bạc, kiếm thể nhẹ nhàng, ánh sáng chảy trôi như nước.
Trên thân kiếm hiện rõ thần văn vô tận, dường như có vô số đồ án hỗn độn tinh thần hiển hiện, huyền diệu vô cùng.
“Cuối cũng đã luyện thành!”
Trong lòng Thẩm Thiên rất vui mừng. Cuối cùng hắn cũng không làm ra cái trượng.
Cầm lấy thanh trường kiếm màu bạc, Thẩm Thiên lập tức cảm thấy được cảm giác người kiếm hợp nhất.
Đây chính là đạo khí bản mệnh của hắn, có thể cùng nhau trưởng thành mà mạnh lên, một khí phá vạn pháp.
Mà thực lực của Thẩm Thiên cũng vượt xa lúc trước, sau khi luyện chế ra được thanh kiếm này thì khí tức của hắn cực kỳ đáng sợ rồi.
Thu được thần binh khiến Thẩm Thiên không nhịn được mà muốn thử một phen.
Hắn vung kiếm lên. Kiếm quang dập dờn cuốn cửu thiên, đột nhiên bắn ra một đạo kiếm mang màu trắng bạc.
Kiếm mang ngập trời xộc thẳng lên không trung, xông thẳng lên biển mây cửu thiên, như muốn chém xuống cả mặt trời, mặt trăng, sao trời.
Kiếm quang quét tới nơi nào, hư không đều bị xé rách, ngay cả đại đạo pháp tắc cũng bị chôn vùi, trật tự đều sụp đổ hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Thẩm Thiên cũng chấn động.
Thậm chí uy lực của thanh trường kiếm này đã vượt xa cả Thiên Tru Kiếm, đạt tới cấp bậc cực phẩm tiên khí!
Kiếm này có được sức mạnh vĩ ngạn trảm diệt đại đạo pháp tắc, chính là tuyệt thế thần binh.
Mấu chốt là, khi thực lực của Thẩm Thiên tăng lên, chuôi kiếm này còn có thể không ngừng mạnh hơn.
Trong lòng Thẩm Thiên kích động vạn phần, không ngờ chuyến này lại có thu hoạch to lớn như thế.
Không chỉ thu được Chu Thiên Đạo kinh, mà còn có thể tế luyện ra được thần binh vô thượng bực này.
Hai mắt nóng bỏng, Thẩm Thiên nói: “Sau này sẽ gọi mày là Hỗn Độn Tinh Thần Kiếm, thế nào?”
Kiếm này là do hắn dùng khí tức hỗn độn luyện chế ra, được ngọn lửa tinh thần phụ trợ, ẩn chứa uy năng lớn lao.
Bởi vậy, lấy cái tên này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngâm!
Trường kiếm kêu vang.
Có vẻ nó rất thích cái tên Thẩm Thiên chọn cho.
“Mày thích là được!”
Thẩm Thiên cười cười thu Hỗn Độn Tinh Thần Kiếm vào trong cơ thể.
Cùng với Thiên Tru Kiếm, Hỗn Độn Tinh Thần Kiếm cũng có thể nhập vào trong cơ thể.
Chỉ có điều một thanh nằm ở lá phổi, một thanh nằm ở đan điền, không xung đột gì với nhau.
…
Sau khi thu Hỗn Độn Tinh Thần kiếm lại, Thẩm Thiên đảo mắt, tâm thần bèn tiến vào tử phủ tinh thần giới.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho Thẩm Thiên thực sự kinh ngạc, ngơ ngác thẫn thờ.
…
Tiểu thế giới trong cơ thể hắn đang mở rộng với tốc độ kinh người.
Ban đầu tử phủ tinh thần của Thẩm Thiên đã lớn hơn của người khác rồi.
Sau đó, bởi vì Hỗn Độn cự anh khai thiên tích địa, mở ra hỗn độn, để nơi này diễn hóa ra một mảnh thế giới.
Nhưng lúc trước tiểu thế giới trong cơ thể Thẩm Thiên chỉ khoảng trên dưới một ngàn dặm.
Mà hiện giờ nó đã mở rộng tới một vạn dặm.
Thời gian trôi đi, tuế nguyệt thay đổi, nó cũng không ngừng mở rộng vèo vèo.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng lớn!