Chương 94: Chân tướng chỉ có một, hắn là đứa con của Thần Khí Vận
Sư huynh, đưa bản đồ Linh Phong ra đây!
Lời của Thần Tiêu Thánh chủ khiến lão đạo sĩ ngẩn cả người.
Sao vậy? Ngươi thà chia cho sư huynh một Linh Phong cũng không cho ta nhận đồ đệ sao?
Ông ta bất đắc dĩ nói: “Nhị sư đệ ngươi quá thể rồi đấy! Sư huynh chỉ muốn thu nhận một đồ đệ thôi mà!”
Giọng Thần Tiêu Thánh chủ bao phủ trong tiên vụ không hề có chút tình cảm nào: “Sư huynh.”
“Mặc dù bổn tọa tu luyện Bổ Thiên Đạo kinh, cắt hết thất tình lục dục, nhưng bổn tọa không cắt đi trí tuệ.”
“Huynh không hiểu được tính đặc biệt của người này!”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Nghe Vân Hi nói, vị Tiên sư tên Ngạo Thiên này rất thần kỳ.”
“Rõ ràng hắn chưa đến hai mươi tuổi mà lại có linh thuật kinh hãi thế tục!”
Lão đạo sĩ bĩu môi: “Vậy thì sao chứ? Đáng để đệ coi trọng đến thế sao?”
Thần Tiêu Thánh chủ hờ hững nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân bổn tọa chặt đứt thất tình lục dục.”
“Sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán hận chồng chất, cầu mà không được, tám loại khổ trong cuộc đời sẽ làm mờ mắt lý trí.”
“Chỉ khi hoàn toàn chặt đứt thất tình lục dục mới có thể đạt tới cảnh giới chí cao thái thượng vong tình, thiên nhân hợp nhất.”
“Như vậy, cho dù tu hành ngộ đạo hay phân tích vấn đề, hiệu suất đều sẽ tăng lên rất nhiều.”
Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: “Nhị sư đệ, đệ lại bắt đầu giở trò vòng vèo với sư huynh ta đấy à?”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Ngu ngốc, sư huynh quá mức si vọng.”
Lão đạo sĩ xiết chặt nắm đấm: “Vi huynh thấy đệ chắc muốn đánh nhau rồi đấy!”
Thần Tiêu Thánh Chủ: “Đấu pháp, huynh cũng không phải đối thủ của ta.”
Lão đạo sĩ: “???!!!”
Ông ta chậm rãi móc Thần Tiêu Long Hổ bội trong ngực ra: “Họ Trương kia, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng ra cho ta.”
“Đừng tưởng ta không hiểu, ngươi đang xỉa xói nói móc ta vừa ngu vừa yếu!”
“Ngươi có tin nếu còn chọc giận ta, sư huynh sẽ hủy hoại nó cho ngươi xem không?”
“Sư huynh, chuyện gì cũng từ từ, không nên vọng động.”
Thần Tiêu Thánh Chủ bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, ta sẽ giải thích kỹ càng cho sư huynh.”
“Sư huynh, sư huynh đã từng thấy Tông sư Linh mạch nào dưới hai mươi tuổi chưa?”
Lão đạo sĩ nhếch miệng, cười nói: “Tông sư Linh mạch dưới hai mươi tuổi sao? Sao có thể như vậy được?”
Người được gọi là Tông sư Linh mạch không những yêu cầu phải nắm giữ linh thuật tuyệt luân mà thực lực của hắn nhất định cũng phải đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Bởi vì có rất nhiều thuật tầm linh đoạn mạch cấp Tông sư cao thâm chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển được.
Người trẻ dưới hai mươi tuổi vừa muốn nghiên cứu linh thuật, lại muốn tu hành.
Nếu như vậy tinh lực sẽ bị phân tán rất nhiều, sao có thể tinh tiến nhanh như vậy được.
Nên biết, linh thuật còn khó hơn tu tiên rất nhiều!
Nghiêm ngặt nói đến, một Tông sư Linh mạch dưới hai mươi tuổi thậm chí còn hi hữu hơn cả Tôn giả rèn thể, luyện khí song tu dưới hai mươi tuổi.
Nhìn khắp Đông Hoang mấy vạn năm nay cũng chưa từng có một trường hợp nào như vậy.
Theo lão đạo sĩ biết, Tông sư Linh mạch trẻ tuổi nhất vượt qua khảo chứng ở Đông Hoang hiện nay, lúc đột phá Nguyên Anh kỳ và tấn thăng Tông sư Linh mạch cũng đã tròn ba mươi sáu tuổi.
...
Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ gật đầu: “Sư huynh cũng cho rằng không thể nào đúng không!”
“Nhưng trong tin tức Vân Hi truyền về, vị Tiên sư tên Thẩm Ngạo Thiên kia chưa được hai mươi tuổi!”
Đại sư huynh hơi sững sờ, sắc mặt cũng ngưng trọng lên: “Sư đệ có ý gì?”
Thần Tiêu Thánh Chủ chậm rãi đứng dậy, đi xuống khỏi vương tọa: “Hắn không đơn giản.”
“Tu sĩ mặc dù có thể kéo dài thời gian lão hóa nhưng khí tức rất khó thay đổi được.”
“Hi Nhi từng tu luyện thuật Vọng Khí, đã từng cố ý dò xét tuổi tác của kẻ này.”
“Theo kết quả thuật Vọng Khí của Hi Nhi cho thấy, tuổi tác kẻ này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.”
Tiên quang lôi đình đan xen, ánh mắt Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng và thâm thúy giống như ẩn chứa huyền bí đại đạo.
Ông ta bình tĩnh nói: “Sư huynh cho rằng, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi có thể am hiểu được linh thuật cao thâm như vậy sao?”
Lão đạo sĩ cười nói: “Có lẽ tiểu tử này giống như sư huynh của đệ, là thiên tài tuyệt thế đấy!”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Sư huynh, huynh nên đọc thêm nhiều sách một chút.”
“Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dù thiên phú có mạnh đến mấy cũng không thể nào trở thành Tông sư Linh mạch.”
“Nhưng căn cứ theo giới thiệu của Hi Nhi, mấy ngày thiếu niên này ở Vạn Linh viên, hắn chọn khoáng, mở khoáng tổng cộng mấy trăm lần nhưng chưa từng một lần chọn sai hay lỗ vốn.”
“Quan trọng hơn nữa là, hắn đã mở ra được hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ và Thần Tiêu Long Hổ bội.”
“Nên biết những chí bảo này có khả năng ẩn mình theo năm tháng, thường khi xuất hiện sẽ có hai loại cực đoan.”
“Hoặc là dị tượng của bản thân nó quá mức thu hút sự chú ý của người khác, hoặc là cố ý ngụy trang bản thân thành một Linh Khoáng Thạch cực kỳ tệ hại.”
“Nhưng thiếu niên này lại có thể lựa ra được hai kiện ấy trong một đống Linh Khoáng Thạch cấp thấp.”
“Độ khó chẳng cần nghĩ cũng biết, e rằng cho dù có là Tông sư Linh mạch thật cũng chưa chắc có thể chọn chuẩn được như hắn!”
...
Lão đạo sĩ sững người ra.
Ông ta vốn chỉ cảm thấy Thẩm Thiên tinh thông thuật tầm linh đoạn mạch, nếu sau này mình có thể thu hắn làm đồ đệ, như vậy về sau sẽ có đồ đệ này làm công cụ kiếm cơm rồi.
Nhưng ông ta không thể ngờ sư đệ Thánh chủ của mình lại cân nhắc ra nhiều vấn đề đến như thế.
Lão đạo sĩ hỏi: “Vậy theo đệ thấy tình hình như thế nào?”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Có hai loại khả năng.”
“Loại thứ nhất, kẻ gọi là Tiên sư này chỉ là hạng lừa bịp.”
“Hắn giúp người hữu duyên mở khoáng chẳng qua chỉ là những vở kịch đã được đạo diễn sẵn từ trước.”
“Có điều hắn không ngờ, mình đánh bậy đánh bạ mà lại mở ra được hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ và Thần Tiêu Long Hổ bội.”
Lão đạo sĩ nói: “Ý sư đệ, tên này là kẻ lừa đảo, không xứng làm Thánh Tử?”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Sư huynh, huynh lại sai rồi. Thật ra thì hoàn toàn ngược lại.”
“Giả sử tên này là kẻ lừa đảo vậy thì tất cả Linh Khoáng Thạch đều sẽ được chuẩn bị sẵn từ trước.”
“Nhưng vào lúc mở khoáng sao có thể xuất hiện chí bảo ngoài dự tính?”
Lão đạo sĩ ngẩn người: “Có thể nào là cũng được chuẩn bị sẵn từ trước không?”
Thần Tiêu Thánh chủ nhìn lão đạo sĩ như đang nhìn một kẻ thiểu năng: “Nhà huynh mở một phường Linh Thạch rồi sau đó đem hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ và Thần Tiêu Long Hổ bội ra trà trộn tặng người ta à?”
Lão đạo sĩ mặt mày đỏ chót: “Cũng đúng, vậy đây chỉ là chuyện ngoài dự tính?”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Sư huynh, sau khi huynh chuyển sang tu luyện luyện thể càng ngày càng chẳng thích động não nhỉ.”
“Huynh thử nghĩ đi, rõ ràng chỉ chuẩn bị những phôi thai Linh Thạch bình thường để trà trộn vào, kết quả lại quá may mắn mở được hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ và Thần Tiêu Long Hổ bội.”
“Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ trên người kẻ này có khí vận ngập trời!”
“Sư huynh thử nhớ lại Tử Phủ Thánh tử đi, ban đầu vì sao hắn ta lại mở được Bất Diệt Niết Bàn Kinh?”
Lời của Thánh chủ làm lão đạo sĩ ngẩn ra.
“Đúng vậy! Sau khi tên đó vào phường Linh khoáng chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ tiện tay chọn ra ba khối Linh Khoáng Thạch.”
“Kết quả một khối mở được Kim Thân quả, một khối mở ra Phương Thiên Long Kích.”
“Khối cuối cùng mở ra Bất Diệt Niết Bàn Kinh thất truyền vạn năm.”
“Nghe nói trong vài Đại sư Linh mạch đứng gần đó xem náo nhiệt lúc ấy đã có mấy người tẩu hỏa nhập ma.”
Lão đạo sĩ nuốt ngụm nước bọt, cả kinh nói: “Lẽ nào ý sư đệ là?”
Thần Tiêu Thánh chủ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chân tướng chỉ có một.”
“Đó là vị thiếu niên này giống như Tử Phủ Thánh tử.”
“Là đứa con của Thần Khí Vận thời đại này!”
“Có khí vận lớn bẩm sinh!”