Chương 95: Vương giả Thẩm Thiên lộ mặt (1)
Lão đạo sĩ nghe thấy câu trả lời của Thần Tiêu Thánh chủ thì thừa nhận mình đã bị thuyết phục.
Đúng vậy, tại một phường Linh Khoáng Thạch nhỏ của Vạn Linh Viên mà có thể liên tục mở ra hai chí bảo hớn.
Hơn nữa người mở được hai chí bảo lớn này lại còn là một thiếu niên trẻ tuổi.
Ngoài cách giải thích hắn có khí vận lớn, là đứa con của Thần Khí Vận độc chiếm ân sủng của trời đất thì lão đạo sĩ thật sự không tìm được cách giải thích thứ hai.
Ông ta hỏi: “Sư đệ, không phải đệ nói có hai loại khả năng sao? Vậy loại thứ hai là gì?”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh dạo bước trong đại điện, tiên quang lôi đình vây quanh ông ta.
Giờ khắc này, ánh mắt của ông ta còn thâm thúy và cơ trí hơn ban nãy.
Ông ta hít sâu một hơi, ngữ điệu vốn hờ hững giờ trở nên run rẩy, thể hiện rõ cảm xúc lại đang có dao động.
“Khả năng thứ hai là, vị thiếu niên này không phải trà trộn khoáng giở trò lừa bịp.”
Lão đạo sĩ hơi sững sờ: “Đệ nói, hắn thật sự là Tông sư Linh mạch?”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Không, ta cũng không có ý này.”
“Ý ta là khí vận của hắn có thể còn cao hơn so với tưởng tượng của chúng ta!”
“Nếu như rõ ràng hắn không hề có linh thuật cao thâm nhưng lại có thể tiện tay chọn thay cho người ta một khối Linh Khoáng Thạch, khối Linh Khoáng Thạch đó có thể mở ra được lợi nhuận gấp mười lần, hơn nữa còn mấy chục lần chưa từng thất thủ.”
“Điều này chứng tỏ khí vận của hắn có thể còn mạnh hơn cả Tử Phủ Thánh tử!”
“Kẻ này e rằng không thể dùng từ con của Thần Khí Vận để hình dung.”
“Gọi hắn là con của trời cũng không phải là quá đáng!”
...
Lão đạo sĩ lắc đầu, cười khan nói: “Sư đệ, đệ không sao đấy chứ?”
“Trên đời này sao có thể có khí vận khoa trương đến thế?”
“Chuyện này, chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!”
Thần Tiêu Thánh Chủ hờ hững lắc đầu: “Cho nên ta mới bảo sư huynh rảnh rỗi thì đọc nhiều sách một chút.”
“Vĩnh viễn không thể dùng lối suy nghĩ của người có khí vận bình thường để đi phỏng đoán người có khí vận ngập trời.”
“Quên mất những Đại sư Linh mạch kia tẩu hỏa nhập ma như thế nào rồi à?”
“Ở chỗ ta có một tập hồ sơ, sư huynh không ngại xem thử chứ?”
Dứt lời, thần niệm của Thần Tiêu Thánh chủ khẽ động, truyền một tin tức cho lão đạo sĩ.
“Đây là ghi chép gần vạn năm qua của Đông Hoang, bao gồm trải nghiệm cuộc đời của tất cả những người có khí vận lớn.”
“Huynh thử xem xem, có người rơi xuống vách núi kết quả nhận được truyền thừa Đại Đế thượng cổ.”
“Có người bị Yêu Thánh bắt đi, nhân lúc huyết mạch người ta tiến hóa khiến người ta ngủ.”
“Còn có người nhặt được một chiếc nhẫn bình thường, bên trong lại có tàn hồn Chuẩn Đế.”
“Những người này đều có một đặc điểm chung đó là làm gì cũng thuận buồm xuôi gió.”
“Chỉ cần có mặt bọn họ, cơ may lớn gì cũng mãi mãi thuộc về bọn họ.”
“Huynh dám ỷ vào tu vi cao, cướp đoạt cơ duyên của bọn họ?”
“Vô ích, cuối cùng thì cũng sẽ bị phản sát thôi.”
“Huynh cảm thấy phù này hợp lẽ thường sao?”
Thần Tiêu Thánh chủ đi tới đi lui trong điện Thánh Chủ: “Cho nên sư huynh, phải đọc sách nhiều vào.”
“Khi huynh đọc xong một ngàn cuộc đời của người có khí vận lớn sẽ phát hiện trên thế giới này căn bản không hề có chuyện ly kỳ.”
“Có người trời sinh đã được đại đạo yêu quý, Tử Phủ Thánh tử mặc dù kinh thế hãi tục.”
“Nhưng bổn tọa cho rằng, hắn tuyệt đối không phải đứa con duy nhất của Thần Khí Vận!”
“Vị thiếu niên này, có lẽ không kém hắn!
Sịt!
Lão đạo sĩ nghe Thần Tiêu Thánh chủ phân tích xong liền hít một ngụm khí lạnh.
Đấy, chẳng trách lão đạo ta rõ ràng là sư huynh, kết quả ngươi lại là Thánh chủ!
Cái đầu của ngươi đúng là linh hoạt hơn vi huynh!
Có điều ngươi còn chưa gặp mặt người ta, cứ thế khẳng định người ta là con của Thần Khí Vận sao?
Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: “Sư đệ, lỡ như suy đoán của ngươi sai thì sao?”
Tiên quang lôi đình không ngừng cuồn cuộn, Thánh Chủ hừ lạnh nói: “Hoang đường.”
“Ta đã đoạn tuyệt thất tình đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, có được trí tuệ lớn, sao có thể phỏng đoán sai được?”
Lão đạo sĩ bĩu môi.
Ông luôn cảm thấy trạng thái Nhị sư đệ này của mình không ổn định chút nào.
Lúc trước để bù đắp “Dùng Thân Hóa Kiếp” Nhị sư đệ đã tu luyện Bổ Thiên Đạo kinh không trọn vẹn.
Giờ không thể dứt ra được, bình thường còn phải nhờ người làm sư huynh này kích thích cảm xúc mới có thể duy trì được một tia dao động cảm xúc cuối cùng của con người.
Lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói: “Phỏng đoán sai cũng không sao, theo tổ huấn tiểu tử này vẫn có thể làm Thánh tử.”
“Hơn nữa trong tổ huấn còn có thêm một điều, tiểu tử kia có quyền cầu hôn Thánh nữ.”
“Đó là con gái ruột của đệ đấy, đệ không cảm thấy có chút nào không nỡ sao?”
...
Thần Tiêu Thánh Chủ hờ hững đứng đấy, ánh mắt vẫn thâm thúy như trước, bên trong còn lóe lên tia sáng cơ trí.
Giọng của ông ta vẫn rất lạnh lùng: “Nếu Hi Nhi ở bên cạnh hắn sau này chắc chắn sẽ không thiệt thòi.”
Lão đạo sĩ cười nói: “Vậy Phương Thường kia thì sao? Ta cảm thấy hắn có thể liều mạng với tiểu tử này đấy.”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Vì an toàn của hắn, bổn tọa sẽ nhắc nhở hắn.”
Dường như lão đạo sĩ nhớ ra điều gì đấy, nói: “Không đúng! Nếu tiểu tử này quan trọng như vậy, sao đệ không để ta dạy bảo?”
Thần Tiêu Thánh Chủ: “Cũng là bởi vì hắn rất quan trọng, thậm chí còn có thể giúp bổn môn trung hưng quật khởi giống như Tử Phủ Thánh địa cho nên càng không thể bái huynh làm thầy.”
Lão đạo sĩ: “Họ Trương kia, ngươi chắc chắn ngươi không có tình cảm đấy chứ?”
Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng nói: “Thế này đi! Sư huynh đưa Thần Tiêu Long Hổ bội cho ta.”
“Sau đó phiền huynh cùng Hi Nhi đích thân đến nước Đại Viêm một chuyến, dẫn kẻ này về đây.”
“Đợi kẻ này đến Thánh địa thì để hắn tự lựa chọn bái ai làm thầy, như thế nào?”
Hai mắt lão đạo sĩ xoay tròn, cảm thấy hợp lý, không vấn đề gì.
Lão đạo sĩ ta sẽ đến nước Đại Viêm trước tạo quan hệ tốt với tiểu tử này, sau đó uy hiếp dụ dỗ một phen, định sẵn quan hệ thầy trò với tiểu tử này để gạo nấu thành cơm.
Sau đó mới làm mấy thủ tục hình thức, từ chối tên sư đệ ngốc kia chẳng phải là được rồi sao.
Gần đây lão đạo sĩ lại đang tu luyện Tân Hỏa kinh, kiếm Linh Thạch thế nào cũng không đủ dùng.
Đợi sau khi thu được đồ đệ ngoan này, lão đạo có thể thỉnh thoảng nhờ vào hắn dính lây chút may mắn rồi.
Đến lúc đó còn sợ lúc ra ngoài tẩy kiếp... nhầm, rèn luyện không tìm được bảo bối tốt sao?
Nghĩ đến đây lão đạo sĩ liền cảm thấy toàn thân phấn chấn, vui vẻ chạy ra ngoài.