Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 943: Lão Ô Quy có ý xấu gì không? (4)

Chương 943: Lão Ô Quy có ý xấu gì không? (4)
Còn Bạch Đế và Nhạc Vân Đức thì đều tốt như nhau, đều quan trọng đối với năm vực.
Nhưng so sánh với Thẩm huynh thì vẫn kém xa.
Chuyện tới nước này, phải có một người hy sinh bản thân.
Nghĩ tới đây, Vương Thần Hư nhìn Bạch Đế và Nhạc Vân Đức: "Hai người các ngươi thảo luận xem ai sẽ xả thân vì nghĩa mà ở lại đây?"
Không còn cách nào, hắn ta và Thẩm Thiên cần phải rời đi, vậy thì chỉ có thể chọn một trong hai người Bạch Đế và Nhạc Vân Đức.
Nhạc Vân Đức và Bạch Đế nghe vậy, khóe miệng co giật điên cuồng.
Xả thân vì nghĩa cái rắm gì, ở lại đây thì chỉ còn đường chết!
Cả hai sắp khóc tới nơi, nức nở bi thương.
...
"Thẩm tiểu tử (sư đệ), ngươi sớm muội gì không xuất hiện."
"Tại sao ngươi hết lần này đến lần khác xuất hiện đúng lúc như vậy?”
Tuy thấy Thẩm Thiên còn sống trở ra, bọn họ rất vui mừng.
Nhưng lúc này không phải là lúc để vui vẻ, ở lại đây thì chết chắc!
...
Nghe được cuộc trò chuyện của ba người, Thẩm Thiên khẽ cau mày.
Hắn không hiểu mấy người này đang nói về cái gì, không hiểu gì cả.
Nhưng sau đó, hắn đã có phản ứng.
Chẳng trách ba người bọn họ bối rối như vậy, ngay cả tiểu tử Vương Thần Hư suýt chút nữa cũng khắc mạng già bỏ trốn.
Thì ra sau lưng bọn họ có một đội quân Tà Linh đang lao tới.
Người cầm đầu chính là Trấn Ngục Pháp Vương, gã đi đầu, hơi thở cực kì khủng khiếp.
Phía sau gã còn có mấy trưởng lão cấp thánh quân, mười mấy vị chân thánh và một nhóm Tà Linh cấp thiên tôn.
Rất nhiều cường giả Tà Linh đã cùng nhau đuổi đánh, uy thế hết sức kinh người, giống như muốn phá hủy thiên địa.
Nhìn thấy nhiều cường giả Tà Linh như vậy, Thẩm Thiên không quân tâm lắm, chỉ thấy hơi tò mò.
Nhiều Tà Linh xuất thế như vậy, chắc có lẽ đại kiếp nạn của năm vực đã đến.
Không biết bản thánh tử đã bỏ lỡ điều gì.
...
Lúc này, Bạch Đế và Nhạc Vân Đức đang khó xử.
Bọn họ cũng biết Thẩm Thiên có thiên tư tuyệt đỉnh, nếu hắn sống sót trở ra thì sẽ hữu dụng hơn bọn họ.
Giờ đây, đại kiếp nạn đã ập tới, không ai có thể bình an vô sự.
Chỉ có thiên kiêu đứng đầu tuyệt đối mới có thể cứu vớt thế giới này.
Nghĩ vậy, Bạch Đế thở dài: "Vậy thì để bản đế ở lại đây!"
"Ta sống hơn một vạn năm đã sống đủ rồi, ba tiểu tử các ngươi mau đi thôi!"
Nhạc Vân Đức run lên khi nghe nói, giống như bị nhiễm loại nhiệt huyết này: "Thôi ngươi đi đi!"
"Cho dù ta có trốn thoát thành công cũng không sống lâu hơn Bạch Đế bao lâu, ta đi cũng không có lợi ích gì, lão ô quy đi đi!"
Ánh mắt của Nhạc Vân Đức sáng ngời, oai phong lẫm liệt.
Sao ta có thể cẩu thả khi đại nạn ập đến? Cùng lắm thì liều mạng với đám nhãi con Tà Linh này!
Bạch Đế hơi sửng sốt, tựa như không ngờ Nhạc Vân Đức sẽ nói như vậy.
Ông suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Đừng có dây dưa với ông đây, theo vai vế ngươi phải gọi ta là tổ sư gia, ta ra lệnh cho ngươi đi."
Mặc dù Bạch Đế nói vậy nhưng trong lòng ông có suy nghĩ khác.
Nếu tên Bàn Tử này đùn đẩy nữa thì bản đế sẽ thuận theo đồng ý.
Nói như vậy, chứng tỏ bản đế là người rộng lượng!
Ừ, lão ô quy ta có ý xấu gì không?
Dù sao có thể sống thì ai lại muốn chết?
Không còn cách nào, họ phải để Thẩm Thiên sống dù sao thì tên này có ảnh hưởng lớn đến tình hình của họ rất nhiều.
Nhưng Nhạc Vân Đức, khụ khụ!
Hình như thêm hay bớt hắn ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn!
...
Nhưng Bạch Đế không ngờ suy nghĩ của Nhạc Vân Đức hoàn toàn giống ông.
Nghe lời của Bạch Đế, Nhạc Vân Đức cung kính nói: "Được rồi! Tuân mệnh tổ sư gia."
"Nếu tổ sư gia đã nói, bần đạo chắc chắn phải nghe theo!"
"Ngài an tâm đi đi!"
"Năm sau, bần đạo nhất định sẽ thắp hương tế lễ cho ngài!"
Bạch Đế: "???"
Không phải!
Không phải vậy!!
Không phải vậy đâu!!!
Bàn Tử chết tiệt này, tại sao ngươi không làm giống bình thường?
Chuyện như vậy theo đạo lý phải là ngươi đẩy qua ta đẩy lại, lặp đi lặp lại vài lần hay sao?
Kết quả là Bàn Tử chết bầm này chỉ chơi một lần rồi thôi?
Ta đập!
Đây không phải là ta làm sao?
Chết tiệt, loài người không một ai tốt cả!
Bạch Đế nhìn chằm chằm Nhạc Vân Đức với vẻ khó chịu, đang do dự không biết có nên tranh thủ cơ hội chạy trối chết hay không.
Dù sao, y cũng không muốn chết!
Hình như đoán được ý nghĩ của Bạch Đế, Nhạc Vân Đức lập tức chạy tới bên người Vương Thần Hư.
Hắn ta hét lớn: "Tổ sư gia, ngài đừng sợ!"
"Sau khi chúng ta rời khỏi nơi đây, ngay lập tức sẽ đưa tin cho Tiên triều."
"Chờ khi viện quân của Tiên triều tới, kẻ phải chạy trốn sẽ là bọn họ!"
"Với thực lực của ngài, giữ vững mấy canh giờ chắc chắn không phải là vấn đề!"
Khóe miệng Bạch Đế giật giật, không nhịn được mà thầm mắng.
Mẹ nó, chỉ biết hãm hại bản đế!
Thứ này làm sao có thể dễ dàng chịu nổi?
Chỉ là một Trấn Ngục Pháp Vương, bản đế đã không đánh lại được.
Chớ nói chi là phía sau tên đó còn có nhiều cường giả Tà Linh như vậy.
Nếu như bản đế thật sự cứng đối cứng, chỉ vài phút sẽ bị đập nát.
...
Nhạc Vân Đức cũng không quan tâm những thứ này.
Kiếp nạn ập tới mỗi người đi một ngả, quan trọng phải giữ lại tính mạng của chính mình.
Hắn ta thúc giục: "Lão Vương, chúng ta chạy mau, lão rùa đen kia có lực phòng ngự cực cao, chắc chắn sẽ ổn thôi!"
Nếu ngươi không đi, ai cũng không thể chạy thoát!
Vương Thần Hư gật đầu, nói: "Vậy làm phiền Bạch Đế tiền bối, ngăn cản kẻ địch giúp chúng ta một lát!"
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ dẫn theo viện quân trở lại cứu người!"
Nói xong, Vương Thần Hư quay đầu rời đi, chuẩn bị sử dụng bí pháp dẫn theo đám người truyền tống ra ngoài.
Thế nhưng, có một luồng lực lượng hư không vô cùng mạnh mẽ cuộn trào tới.
Luồng lực lượng này bao phủ trời đất, bao trùm toàn bộ mảnh khu vực này lại.
Khe hở lúc đầu đã bị xé nứt kia, khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, rồi biến mất hoàn toàn.
Khi thấy cảnh tượng này, Vương Thần Hư trợn tròn mắt, đờ người ra.
Phía sau bọn họ, Trấn Ngục Pháp Vương đã lao tới.
Trong tay gã đang cầm một vật hình tròn có khí tức mạnh mẽ, thần quang lượn lờ, phun trào lực lượng hư không vô thượng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất