Chương 952: Thần Tiêu Thánh tử trở về! (2)
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ù ù vang lên.
Không ngừng có thần năng đánh vào hắc vụ, muốn nhanh chóng đánh nát nó.
Thấy một màn này, hai mắt Vương Thần Hư sáng lên.
“Nhất định các huynh đệ tới rồi!”
Ba người vội vàng thả người bay lên nhắm thẳng tới hắc vụ.
Quả nhiên, một đám thiên kiêu Đông Hoang xuất hiện bên ngoài hắc vụ.
Những thiên kiêu này đều là hảo hữu của Thẩm Thiên, sau khi Thẩm Thiên mất tích mới tự phát tập trung thành một đoàn thể.
Trong đó có không ít người từng phục dụng Bổ Thiên Đan, có thể nói thiên phú siêu phàm thoát tục.
Bọn họ đồng loạt ra tay quấy hắc vụ tới mức lật trời động địa.
Tề Thiếu Huyền cầm Phương Thiên Long Kích trong tay quét sạch tứ phương.
Tử khí bốc lên, vận đãng xuất vạn trượng tử mang, xuyên thấu hắc vụ thành từng lỗ thủng khổng lồ, chôn vùi một mảng lớn.
Thần Tiêu tứ kiệt cũng nhao nhao xuất thủ.
Sau lưng Trương Vân Hi bộc phát ra dị tượng Bạch Hổ vạn trượng lôi đình, bào hao thiên địa, chấn vỡ pháp tắc vô tận.
Phương Thường hóa thân thành cự nhân cao vạn trượng, quanh thân nở rộ thần quang ngũ hành.
Dị tượng Kỳ Lân định Trung Châu ầm ầm dâng lên, trấn áp hoàn vũ một phương.
Trương Vân Đình vung Đạn Thần Cầm, bắn ra từng đạo huyền âm ưu mỹ, lại giống như chiến âm công phạt vô thượng chôn vùi hư không!
Triệu Hạo nhún mình nhảy lên, hóa thân thành Chu Tước hừng hực.
Y chấp chưởng Chu Tước Bính Hỏa Hỗn Nguyên Thần Lôi, đánh cho một mảnh thiên địa phải rung động.
Từ khi tu vi đạt tới cảnh giới Chân Thánh thì thực lực của bốn người đều tăng lên vô số lần.
Mỗi một đòn tấn công đều không kém gì Thánh Quân.
…
Các thiên kiêu khác của Đông Hoang cũng ra tay, mãnh liệt cùng tấn công.
Cho dù là hắc vụ do Tà Linh Chuẩn Tiên bố trí ra cũng gần như vỡ vụn.
Dù sao Tà Linh cũng không khống chế được trận này, mà còn đang nhận hết chà đạp bên trong Thái Dương Thần Lô kia.
Hắc vụ nơi này giống như cái cây không rễ, chẳng bao lâu đã sắp bị đánh tan.
Đây vẫn chưa phải thực lực mạnh nhất của những người này.
Một bóng hình xinh đẹp đi ra, quanh thân tỏa ánh trăng sáng ngời.
Mười hai vòng ngân nguyệt hạo không, thánh khiết mà không chút gì vết.
Nàng giống như tiên nữ thiên khuyết, không nên xuất hiện trên thế gian này, phất tay chém vỡ hư không, phá diệt thương khung.
Người này chính là Thanh Nguyệt Tiên Tử.
Có vẻ nàng cảm thấy quá chậm, nên Thanh Nguyệt Tiên Tử vung tà áo xanh, ánh trăng trong cơ thể bừng sáng.
Keng!
Nguyệt Kim Luân chấn ngâm, bắn ra hào quang vạn trượng, trong sáng không tì vết, nhưng lại tỏa ra uy thế cực kỳ kinh người.
Tiên khí cực phẩm Nguyệt Kim Luân bộc phát ra sức công phạt vô tận.
Vương Thần Hư xem một màn này mà tê cả da đầu.
Trong lòng y đang cực kỳ run rẩy, nhịn không được mà lẩm bẩm.
“Cô nãi nãi của ta, có cần mạnh vậy không? Dùng luôn cả cực phẩm tiên khí sao?”
“Chuyện này là thật sao?”
“Ta cảm giác không phải ngài muốn bổ hắc vụ ra mà là muốn bổ luôn cả chúng ta ra!”
Vương Thần Hư vội vàng chạy ra hét lớn: “Tất cả mọi người ngừng tay, người một nhà, người một nhà cả!”
Thấy Vương Thần Hư bước ra, tất cả mọi người đều có vẻ nghi hoặc.
“Lão Vương, không phải ngươi đang bị đánh sao?”
Rất nhiều người đều ngơ ngác.
Bọn họ còn muốn đi giải cứu Vương Thần Hư, kết quả y lại đang ở ngoài này?
“Bị đánh sao? Vương mỗ bị đánh lúc nào?”
Vương Thần Hư không hiểu nổi, không biết những người này đang nói gì nữa.
Tề Thiếu Huyền bĩu môi nói: “Còn mạnh miệng nữa, nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, chắc hẳn đã bị đánh không ít nhỉ?”
Bộ dáng hiện tại của Vương Thần Hư thực sự quá thê thảm.
Gầy như que củi, tóc trắng tinh, rất giống tình trạng bước một chân xuống đất rồi.
Vương Thần Hư giật giật khóe miệng, thở dài nói: “Chuyện này, nói ra rất dài dòng!”
Nghĩ tới đây, trong lòng y vô cùng uất ức.
Ba người đi chuyến này, Nhạc Vân Đức cùng Bạch Đế không mất mẩu rắm nào, chỉ có y là giảm rất nhiều thọ nguyên.
Vì sao ta luôn là người bị thương? Vì sao ta luôn mất máu?
Cuối cùng, vẫn là một người chống đỡ tất cả!
,,,
Nhưng sau đó, y đã kể đại khái lại mọi chuyện đã qua một lượt.
Đám người nghe vậy đều kinh hãi hỏi lại: “Cái gì?”
“Trấn Ngục Pháp Vương thiết hạ cạm bẫy phục sát, còn có cả Tà Linh cấp Chuẩn Tiên giáng lâm nữa sao?”
“Sao các ngươi trốn ra được?”
Đương nhiên bọn họ đều biết thực lực của Trấn Ngục Pháp Vương, đó là Đại Thánh một kiếp đó!
Với thực lực của Vương Thần Hư, làm sao bọn họ có thể đào thoát được chứ?
Chớ nói chi đến còn có Tà Linh cấp Chuẩn Tiên!
Mọi người đều nhất trí nghi ngờ tiểu tử Vương Thần Hư này đang khoác lác bốc phét.
Nhưng sau khi cảm nhận được khí tức khủng bố bên trong hắc vụ thì bọn họ không còn hoài nghi nữa.
Vương Thần Hư cũng không giải thích, mà chỉ nhếch miệng cười một cái: “Hắc hắc, các ngươi chờ chút sẽ biết!”
Y giấu một phần sự thật, dự định đợi lát nữa sẽ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Tất cả mọi người đều không nghĩ ra được.
Nếu người bị đánh không phải ba bọn họ thì là ai?
…
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên từ trong hắc vụ.
Ngân quang sáng chói xông thẳng tới chân trời, che khuất cả bầu trời, đè khuất cả hắc vụ.
Mọi người đều tập trung nhìn sang, chỉ thấy một thần luân màu trắng bạc cao vạn trượng lơ lửng giữa hư không, tỏa ra thần quang vô tận!
Thần luân trắng bạc tỏa ra thần mang sáng chói, hào quang lượn lờ, thánh khiết mà hoành tráng.
Sức mạnh mênh mông quét ra cuốn thành lốc xoáy không ngừng tịnh hóa hắc vụ, trả lại ánh sáng cho trời đất.
Vật này chính là Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
Lục Đạo Luân Hồi bàn thôi phát sức mạnh thánh khiết dẫn dắt thần quang chiếu xuống, như một điệu múa của ánh sáng tẩy lễ thiên địa.
Dưới điệu múa này có một cái bóng mờ đang rung động kịch liệt, nằm rạp dưới đất không cách nào động đậy.