Chương 97: Hận không thể gặp mặt Tiên sư Ngạo Thiên
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Ngạo không dám lãng phí thời gian, vội vàng tiến vào Vạn Linh viên.
Ở Vạn Linh viên, hắn ta nghe thấy gần đây có một nhân vật truyền kỳ xuất hiện.
Vị nhân vật truyền kỳ đó tên Thẩm Ngạo Thiên.
Cái tên rất giống với tên hắn ta.
Nhưng Thẩm Ngạo cho rằng, mình hoàn toàn không thể sánh vai với người ấy.
Bởi vì, hành vi của Thẩm Ngạo Thiên ở Vạn Linh viên có thể xưng là truyền kỳ!
Người hữu duyên không lấy một xu, kẻ vô duyên vạn vàng cũng không giúp, đây là khí tiết!
Vài ngày mở gần một trăm Linh Khoáng Thạch, mỗi khối đều lãi gấp mười lần trở lên, đây là đại năng!
Vì phù hộ tín đồ, không tiếc tự hủy lời hứa thay Thần Tiêu Thánh nữ mở thạch, đây là đại đức!
Một vị tuyệt đại thiên kiêu đỉnh thiên lập địa, đại đức, đại năng như vậy, hắn ta lại để lỡ mất!
Cũng chính vì lúc tu luyện không cẩn thận, hắn ta đã tẩu hỏa nhập ma hôn mê ở ngoài hai ngày để rồi bỏ lỡ!!!
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạo đấm ngực dẫm chân, hận không thể đập đầu mình một búa.
Nếu hắn ta có thể đến Vạn Linh viên sớm hai ngày có lẽ ít nhất đã không để lỡ Tiên sư!
Thậm chí cho dù có để lỡ Tiên sư thì vẫn còn Đại trưởng lão của Tiên sư giáo!
Thông qua Đại trưởng lão nói không chừng có thể tìm được Tiên sư!
Vốn sau khi nghe nói Tiên sư mất tích một ngày Thẩm Ngạo đã cùng đông đảo người hữu duyên đến Thiên Linh Hiên.
Bọn họ muốn hỏi thăm Tống Chưởng quầy Đại trưởng lão Tiên sư giáo đương nhiêm xem Tiên sư đi đâu.
Kết quả là, Thiên Linh Hiên treo bảng đóng cửa nghỉ bán một tháng.
Chưởng quầy và thiếu chưởng quầy Thiên Linh Hiên cũng chẳng biết đã đi đâu.
Điều này khiến tâm trạng Thẩm Ngạo hoàn toàn sụp đổ.
Được lắm, được lắm Thập tam đệ!
Ngươi mạnh quá đấy!
...
Tâm trạng Thẩm Ngạo nổ tung không định ở lại Vạn Linh viên thêm nửa, vì hắn ta cảm thấy vận may của mình đã bị vấy bẩn.
Dù hắn ta tiếp tục ở lại Vạn Linh viên đợi thì sao, bỏ tiền mở thạch thì sao chứ?
Haha, Thẩm Ngạo cảm thấy dù có bán cả bản thân để mua thạch cũng chẳng mở ra được một trăm viên Linh Thạch.
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo mất hết can đảm, cuối cùng bất đắc dĩ rời khỏi Vạn Linh viên.
Hắn ta chấp nhận số phận, quyết định bỏ tiền mua thẳng một món lễ vật tặng sư tôn vậy!
Liều ăn nhiều gì đấy, đã không còn thích hợp với bổn Điện hạ bị vấy bẩn nữa rồi.
Sau khi trở về hoàng cung, Thẩm Ngạo rầu rĩ không vui, suýt chút nữa thì bị u uất.
Cho tới bữa tiệc tạm biệt hôm nay, khi tất cả mọi người đều nịnh nọt y, cuối cùng Thẩm Ngạo mới cảm nhận được chút đãi ngộ của thiên chi kiêu tử, tâm trạng mới dễ chịu hơn được một chút.
Nhưng, cảm giác tiếc nuối sâu đậm kia vẫn chôn giấu sâu trong lòng y.
Hắn ta quyết định lần này sau khi yến hội kết thúc mình sẽ không vội đi bái sư nữa.
Bổn Điện hạ sẽ lại đến Vạn Linh viên một chuyến, ngồi chờ ở đấy tám đến mười ngày.
Dù sao trước đó Tiên sư cũng từng mất tích ba ngày, có lẽ là bế quan hay gì đấy.
Chỉ cần bổn Điện hạ chịu đựng được sự nhàm chán thì không tin không chờ được Tiên sư tái xuất hiện!
...
Ngay lúc Thẩm Ngạo đang nghĩ ngợi linh tinh thì một tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
Nội điện Vị Ương cung vang lên giọng nói lanh lảnh của thái giám: “Bệ hạ giá lâm!”
Lập tức, tất cả mọi người trong Vị Ương cung hoặc quỳ, hoặc khom người, đều khiêm tốn hành lễ.
Vua của nước Đại Viêm, Thẩm Khiếu đang được một đám thái giám và cung nữ hộ tống hiên ngang bước tới.
Dung mạo lão đoan chính trang trọng, trên người mặc bộ long bào màu vàng, toàn thân tản ra một cỗ uy nghiêm.
“Chúng ái khanh bình thân.” Thẩm Khiếu mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo, trên mặt toát ra vẻ hài lòng.
Lục hoàng tử Thẩm Ngạo thiên phú tuyệt luân, trên người còn có tiên duyên, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ to lớn!
Lần này đi Thái Bạch Động Thiên giống như cá chép vượt long môn, cuốn sạch phong vân hóa rồng!
Thẩm Khiếu càng nghĩ càng vui mừng, cười nói với Thẩm Ngạo: “Hôm nay là ngày đại hỉ của con ta.”
“Ngạo, con có nguyện vọng gì cứ nói với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ đáp ứng hết!”
Lời của Thẩm Khiếu khiến trong lòng Thẩm Ngạo vừa cảm động vừa không khỏi thêm tiếc nuối.
Ôi chao, dù phụ hoàng có sủng ái bổn Điện hạ như thế thì đã sao chứ?
Hận không thể được gặp mặt Ngạo Thiên Tiên sư!
Nỗi hối tiếc lớn nhất trong đời người!
...
Lúc này...
Một vị đẹp trai nào đó vì mua lễ vật cho Lục ca nên đến trễ đang cố gắng hết sức chạy đến bên ngoài Vị Ương cung mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái!
Ùng ục…
“Thập…. Thập Tam Hoàng tử Điện hạ, đến!”
Bên ngoài Vị Ương Cung vang lên âm thanh run rẩy của thái giám truyền tin.
Ngay lập tức, tất cả tiếng nói cười trong Vị Ương Cung lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa chính Vị Ương Cung.
Lúc này, không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhẹ và rất rõ ràng.
Lục Hoàng tử vốn còn có thể mỉm cười lừa gạt tân khách, lúc này nụ cười ngưng cứng trên môi.
Thẩm Ngạo cảm thấy mình sắp nghi ngờ nhân sinh rồi. Gần đây mình đã phạm phải thái tuế hay sao?
Từ sáu tuổi, sau khi hiểu chuyện, Thập Tam đệ rất ít khi tham gia các buổi tụ tập của hoàng thất.
Mười năm nay hắn vẫn luôn sống một mình trong Lan Tâm Cung
Thậm chí ngay cả thọ lễ của Phụ hoàng cũng chỉ gửi một phần lễ lên.
Mà bản thân Thẩm Thiên thì chưa bao giờ xuất hiện trên yến tiệc.
Những người khác trong cung đều ngầm công nhận điều này.
…
Mười năm qua, phàm là có quốc yến tế tự, thường vẫn phát thiệp mời cho Thập Tam đệ theo lệ.
Nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện một lần, sao đột nhiên hôm nay lại đụng tới rồi?
Thập Tam đệ coi trọng tiểu thái giám kia, không phải vi huynh đã cho ngươi rồi sao?
Ngươi lại không thể yên tĩnh một chút để cho vi huynh ta yên tâm lên đường sao?
Ngươi lại chạy đến bữa tiệc tiễn chân của vi huynh làm gì khiến cho vi huynh hốt hoảng chứ!
Không duyên không cớ, đột nhiên trong lòng y dâng lên một dự cảm bất tường “gió thổi sông Hàn lạnh lùng ghê”.
Thẩm Ngạo cảm giác toàn thân lạnh toát, hắn ta thầm nghĩ, giờ đây còn nên rời nhà đi bái sư nữa không.
Trong ánh mắt kinh tâm táng đảm của Thẩm Ngạo và các tân khách, Thẩm Thiên chậm rãi tiến vào trong phòng.
Dù mang hung danh bên mình, nhưng vào khoảnh khắc hắn mặc áo gấm thêu bạch mãng bước vào trong cung.
Tất cả thiên kim quan gia đều không nhịn được mà hai mắt sáng rực, phương tâm ngầm rung động.
Trên đời này lại có thể có mỹ nam tử xuất trần thoát tục như vậy sao?
Ôi, chẳng trách từ nhỏ vận mệnh đã thăng trầm không may mắn!
Có lẽ đây chính là hồng nhan bạc mệnh!
…