Chương 98: Lan Nhi trên trời có thiêng cũng mỉm cười nơi chín suối
Thẩm Thiên nhìn vào trong Vị Ương Cung.
Thật ra, hắn không nhận ra được đại đa số người ở đây.
Bởi vì mười năm qua hắn cực kỳ ít ra ngoài Lan Tâm Cung giao tiếp với người ngoài.
Những quan lại quyền quý, các cao nhân tán tu tiến cung cũng đều tránh Lan Tâm Cung.
Giữa hai bên thực sự chẳng có giao tiếp thân mật gì.
Mà khi nhìn đến người đàn ông mặc áo bào vàng ở giữa đại điện, Thẩm Thiên sửng sốt.
Vị Đế Vương tướng mạo thường thường này chính là phụ vương của mình sao?
Mặc dù thân làm người xuyên việt, hắn chẳng có tình cảm gì với lão cha tiện nghi này.
Nhưng thân thể tóc da đều thuộc về cha mẹ, nếu hắn đã xuyên qua thành Thập Tam Hoàng tử.
Vậy thay Thập Tam Hoàng tử hành lễ với phụ thân lâu nay của y cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên bước lên một bước, chậm rãi khom lưng bái chào Thẩm Khiếu thật sâu: “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
…
Nhìn Thẩm Thiên đứng trước mặt mình đã trổ mã thành một nam tử nhẹ nhàng, ánh mắt Thẩm Khiếu rất phức tạp.
Nói thẳng ra thì Thẩm Khiếu vừa yêu vừa hận đứa con trai thứ mười ba này.
Có thể nói năm xưa Lan Phi nương nương độc chiếm hết cả ba ngàn sủng ái.
Nàng là mẫu nghi thiên hạ, được tất cả mọi người trong cung đều kính yêu.
Thậm chí Thẩm Khiếu còn đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ Thập Tam Hoàng tử vừa ra đời sẽ lập tức lập nàng làm Hoàng hậu.
Nhưng vào ngày Thập Tam Hoàng tử ra đời ấy, tất cả đều thay đổi.
Ngày hôm ấy, thời tiết vốn đang sáng sủa, vạn dặm không mây.
Đột nhiên mây đen nồng đậm kéo đến, bao phủ cả hoàng cung.
Đó không phải lôi vân, mà mây đen này được cấu thành từ một dạng năng lượng đặc biệt.
Từ trong đám mây tản ra khí thế tà úc nồng đậm, khiến cho cả hoàng cung đều sợ hãi đến run rẩy.
Vào đúng lúc này, bào thai trong bụng Lan Phi nương nương chợt quấy lên muốn xuất thế.
Thẩm Khiếu cố nén dự cảm bất thường, vội vàng đi tìm bà đỡ tốt nhất tới.
Kết quả, mặc dù nàng thuận lợi sinh ra được con trai nhưng sắc mặt trắng bệch không còn tơ máu.
Quan trọng hơn là, mặc dù đã được sinh ra thành công nhưng sinh cơ của đứa bé nhanh chóng biến mất.
Dường như ở một nơi sâu xa có một cái miệng rộng đang thôn phệ sinh cơ của tiểu Hoàng tử.
Rất hiển nhiên, Thập Tam Hoàng tử Thẩm Thiên sắp trở thành trẻ chết non.
Thẩm Khiếu vội vàng thi triển các loại pháp thuật, hy vọng có thể cứu con trai.
Nhưng tất cả pháp thuật đều không có chút hiệu quả nào.
…
Đúng lúc này, Lan Phi nương nương dứt khoát thi triển bí pháp.
Nàng hiến tế tinh huyết của mình, thông qua cuống rốn rót vào trong cơ thể con trai.
Cuối cùng bí pháp này đã có hiệu quả, Thập Tam Hoàng tử Thẩm Thiên vẫn còn sống.
Mà Lan Phi nương nương được Viêm Hoàng sủng hạnh và mọi người yêu mến đã vẫn lạc.
Ngày đó, cả nước cùng buồn, có rất nhiều phi tử khóc ròng.
Mây đen trên bầu trời hoàng cung dần dần tan hết, nhưng lo lắng trong lòng Thẩm Khiếu vẫn không thể tan đi.
Ông lấy quan tài huyền băng có giá trị liên thành đóng băng thi thể Lan Phi lại.
Mười năm nay, năm nào ông cũng tới tế điện nữ nhân mình yêu.
Vì một câu Lan Tâm làm phi, Viêm Hoàng không lập hậu.
Phụ mẫu là chân ái, Thẩm Thiên là ngoài ý muốn.
Cũng chính vì vậy, mỗi lần nhìn thấy đứa con trai Thẩm Thiên này, hồi ức đau thương trong lòng Thẩm Khiếu lại dâng lên.
Ông đã ăn không biết bao nhiêu đoạn ức đan hạng ba vốn có tác dụng với cả cường giả Kim Đan kỳ.
Dần dần, Thẩm Khiếu để cho Quế công công ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc Thập Tam Hoàng tử.
Còn ông dần dần không còn tới Lan Tâm Cung thăm hỏi nữa.
Đây là một loại trốn tránh, cũng là một loại bảo vệ.
…
Nhìn đứa con trai đang hành lễ với mình, trong lòng Thẩm Khiếu trào dâng biết bao suy nghĩ.
Lan Nhi, đứa nhỏ lúc trước nàng dùng sinh mệnh đổi lấy đã trưởng thành rồi.
Nếu nàng ở dưới suối vàng có biết, trên trời có linh hẳn cũng mỉm cười.
Ông thở dài nói: “Thiên Nhi, sao con lại tới đây?”
Thẩm Thiên mỉm cười trả lời: “Con nghe nói Lục ca muốn tới Thái Bạch Động Thiên tu tiên, hài nhi bèn đến đưa tiễn.”
Thẩm Ngạo bên cạnh nghe vậy lòng rơi lộp bộp. Thập Tam đệ đến tiễn mình sao?
Chỉ sợ không phải ngươi tiễn ta đi, mà là đưa tiễn ta đoạn đường cuối đi.
Trong lòng Thẩm Ngạo thấp thỏm nhưng Thẩm Khiếu lại vui mừng nói: “Huynh đệ các con đúng là tình thâm hiếm có!”
“Nếu vậy, con ngồi cùng Thẩm Ngạo đi, ở gần nhau một chút.”
“Sau hôm nay Ngạo Nhi sẽ đi cầu tiên, chỉ sợ sẽ rất khó mà thường xuyên gặp được nhau.”
Khóe miệng Thẩm Ngạo hơi run rẩy. Ai muốn ở gần hắn chứ?
Hắn ta ho khẽ, lên tiếng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần còn phải đi chiêu đãi các vị tân khách nữa.”
“Theo nhi thần đấy, để Thập Tam đệ ngồi cùng Nhị Hoàng huynh thì hơn!”
Nhị Hoàng tử Thẩm Long bên cạnh đang mải mê xem diễn.
Đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh toát!
Y vội vàng thưa: “Khụ khụ, Lục đệ và Thập Tam đệ tình thâm nghĩa trọng, vẫn nên gần gũi nhau thì hơn. Vi huynh sẽ thay đệ đi chiêu đãi thân khách.”
Thẩm Thiên thấy hai vị huynh trưởng của mình đều khách khí như vậy, trong lòng mười phần ấm áp.
“Nhị ca, Lục ca, ta nhỏ nhất, vẫn nên để ta đi chiêu đãi tân khách đi.”
Dứt lời, Thẩm Thiên quay đầu lại.
Chỉ thấy tân khách đang đi tới đi lui đã ngồi xuống hết từ lúc nào.
Bọn họ đều đang điên cuồng dùng bữa, không nói nửa lời.
Phát huy truyền thống khi ăn không được nói chuyện đến mức cao nhất.
Tê~~~
Không hổ là hoàng thân quốc thích có thể tới dự tiệc ở Vị Ương Cung, ai nấy đều có tố chất!
“Khụ khụ, xem ra các vị tân khách đều đã đói bụng.”
Viên Hoàng Thẩm Khiếu suy nghĩ gì đó một lát rồi cười nói: “Vậy Long Nhi, Ngạo Nhi, Thiên Nhi, các con cùng ngồi chung đi.”
Thẩm Long: “…”
Thẩm Ngạo: …”
Thẩm Thiên: “Tạ ơn phụ hoàng.”
Ba huynh đệ cùng ngồi xuống, Thẩm Thiên khá vui vẻ.
Nói thật ra thì, hắn đã đến thế giới này rất nhiều ngày rồi, và cảm thấy rất cô đơn.
Mặc dù Quế công công bên cạnh quan tâm đến mình nhưng lại quá khiêm tốn, lại thành quá giữ kẽ.
Mà những fan hâm mộ trong Vạn Linh Viên kia lại quá quá khích, khiến cho hắn đặc biệt vất vả.
Bây giờ được ngồi cùng hai ca ca, cùng trò chuyện bình đẳng, Thẩm Thiên cảm thấy rất ấm áp.
Hắn nói với Thẩm Ngạo: “Lục ca, lần này tới tiễn huynh, đáng lẽ đệ đệ không nên đến trễ.”
“Để tạ lỗi, đệ đệ đã cố ý cẩn thận chuẩn bị một món quà cho huynh.”
Nghe vậy, cỗ lòng của Thẩm Ngạo bất chợt xiết chặt.
Cái gì? Thập Tam đệ ngươi tới thì tới thôi, còn mang lễ vật gì nữa!
Nói thật, dù ngươi dám tặng, vi huynh chưa chắc đã dám nhận.
Thẩm Ngạo cười khan chối: “Thập Tam đệ cần gì khách khí như vậy.”
“Chúng ta huynh đệ tình thâm, không cần phải khách khí tặng quà như vậy.”
Thẩm Thiên lắc đầu nói: “Làm sao mà vậy được.”
“Lục ca Trúc Cơ, làm huynh đệ há có thể không biểu hiện gì, vậy làm sao tính là huynh đệ chứ?”