Chương 970: Tiên tử trên toàn thế giới, đều đang chờ ngươi? (3)
Thẩm Thiên nghe vậy thì tê cả da đầu, rốt cuộc là có bao nhiêu người chứ!
Lúc còn trẻ, bản thánh chủ cũng không làm gì các nàng, cũng chưa từng tán bọn họ mà!
Làm sao lại đột ngột tuôn ra nhiều người như vậy...
Làm sao vậy, muốn ép hôn sao?
Thẩm Thiên cảm giác được từ phía sau có một ánh mắt khó chịu truyền tới, chính là Thẩm Ngạo Tuyết.
Thẩm Ngạo Tuyết cắn môi, cảm thấy rất tức giận.
Người cha vô trách nhiệm này của mình, vậy mà đã làm nhiều chuyện như thế.
Lúc còn trẻ, cái người này đã gây họa cho bao nhiêu cô gái chứ!
Cùng lúc đó, phía sau Trương Vân Đình, cũng có một ánh mắt tủi thân truyền tới.
Chủ nhân của ánh mắt đó, chính là Trương Vân Hi.
Khi nàng thấy không có người nào giúp nàng, thế là trừng mắt nhìn Trương Vân Đình.
Cái tên này, tại sao lại chưa sinh ra một đứa nhỏ nào, để nó nói giúp cô cô nó chứ?
Trương Vân Đình lập tức hiểu ý, vẻ mặt hiện lên ý xấu hổ nói: "Sư đệ! Thực ra Vân Hi cũng đang chờ đệ."
"Hay là sư đệ cũng suy nghĩ chút?"
Thẩm Thiên: "囧!"
...
Thẩm Hữu Thiên lại dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn về phía Thẩm Thiên, trong lòng thì rất cảm khái.
Cha mình nói thật sự là chuẩn, Thập Tam thúc của mình thật sự là phong lưu khắp thiên hạ!
Thử hỏi xem xem, còn có ai có thể đạt được nhiều ngươi ưu ái như vậy chứ?
Còn đều là Thần nữ Thánh nữ của các thế lực lớn nhất thiên hạ nữa?
Thậm chí các nàng còn tình nguyện chờ đợi hơn trăm năm, cũng muốn chờ tới khi Thẩm Thiên trở về.
Thúc à, thật sự không hổ là thần tượng của ta!
...
Thẩm Thiên vội vàng nói lớn, ra hiệu ngưng lại: "Được được!"
"Đã gặp nhau tức là có duyên!"
"Hôm nay, bản thánh chủ truyền cho các ngươi yếu lĩnh của Đế kinh, về phần cảm ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của các ngươi rồi!"
Nói xong, Thẩm Thiên vung tay lên.
Từ trong cơ thể hắn bắn ra mấy luồng thần quang, tách ra nhập vào trong đầu những thiên tài này.
Những thứ này, đều là những cảm ngộ và lý giải của Thẩm Thiên đối với những Đế kinh "Côn Bằng Pháp", "Tử Thanh Kiếm Quyết", "Thái Đương Đế Kinh", "Ngũ Sắc Thần Quang".
Hắn dùng thần niệm truyền cho rất nhiều thiên tài, coi như đó là lễ gặp mặt.
Cùng với việc chặn miệng của bọn họ lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết chừng toàn bộ thiên tài tại Đồng Tước đài đều phải chạy ra.
Dù sao người thích hắn quá nhiều, không thể thu toàn bộ chứ!
Làm vậy ai chịu nổi!
Coi như hắn có được thể chất hỗn độn, cũng không thể chịu được!
...
Thẩm Thiên không nhịn được mà thở dài.
Ai nói đẹp trai là tốt chứ?
Aiz!
Cơ thể ai mà chịu nổi chứ!
Tiếp nhận thần niệm truyền thừa của Thẩm Thiên, đông đảo thiên kiêu đều mừng lớn.
Đây là chân giải cảm ngộ thuần túy nhất, mênh mông khó lường, ẩn chứa đạo lý đại đạo, có thể giúp người ta cảm ngộ tiếp nhận cực nhanh.
Mà đây chính là truyền kỳ do Thần Tiêu Thánh Chủ Thẩm Thiên tự mình truyền thụ, chắc chắn có giá trị vô lượng.
Chúng thiên kiêu đều biết Thẩm Thiên thiên tư tuyệt đỉnh, chiến lực vô song.
Khẳng định hắn cảm ngộ Đế kinh đã đạt tới cảnh giới cao thâm mạt trắc.
Chúng thiên kiêu mừng rỡ như điên, vội vàng đa tạ: “Đa tạ cô phụ…”
Bọn họ đều ngồi xếp bằng nhắm mắt đắm chìm bắt đầu cảm ngộ thần niệm truyền thừa.
…
Thấy đám người cuối cùng đã an tĩnh lại, Thẩm Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đám tiểu tử này thực sự là vừa nhây vừa nháo!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bổn Thánh tử sẽ có bao nhiêu loại chất nhi vãn bối đây?
Khụ khụ, nghĩ thôi cũng tê cả da đầu.
Trải qua chuyện này, Thẩm Thiên phát hiện ra một vấn đề.
Bọn tiểu bối này đại đa số đều là hài tử của bọn thiên kiêu đời trước.
Nhưng sao hiện giờ tu sĩ ngũ vực đều thành gia sớm vậy?
Thảm Thiên tò mò hỏi: “Sư huynh, sao nhiều thiên kiêu sinh con vậy?”
Lứa thiên kiêu gì mà Lý Trường Ca, Côn Minh… gì gì đó, tính ra tuổi thật cũng chỉ chừng mấy trăm.
Với tuổi thọ lên tới vạn năm của Thánh giả thì độ tuổi này phải nói là quá trẻ.
Kết quả, bọn họ đều đã sinh con, mà con lại lớn thế, quả thực khiến cho người ta tò mò mà.
Theo như hiểu biết của Thẩm Thiên thì rất ít tu sĩ lựa chọn sinh con khi còn trẻ như thế.
Trước kia, tới khoảng mấy ngàn tuổi tu sĩ mới sinh con cũng là chuyện bình thường.
Mà chuyện tu sĩ hơn một ngàn tuổi chưa có đạo lữ lại càng nhan nhản, đâu đâu cũng có.
Mọi người đều một lòng tu luyện.
Nghĩ hết biện pháp tăng thực lực của mình, có rất ít người để ý tới nhi nữ tình trường, kết hôn sinh con sớm thế.
Trên cơ bản đều chờ tới khi thu được thành tựu nhất định, khi rảnh rỗi mới cân nhắc đến chuyện sinh con chơi.
Vậy mà hiện giờ tu sĩ chừng trăm tuổi đã bắt đầu sinh con rồi, quá kỳ quái đi.
Trương Vân Đình mỉm cười giải thích: “Bởi vì đại kiếp giáng lâm, Đại Hoang Tiên triều bèn đề xướng xu thế đông đảo thiên kiêu tảo hôn sớm sinh con đẻ cái, sinh thêm nhiều con, sẽ tăng thêm nội tình cho tu sĩ ngũ vực!”
“Trên cơ bản là quan niệm này đã được thẩm thấu tới từng nhà, cho nên cứ sau mỗi mấy chục năm lại có một lứa thiên kiêu xuất thế.”
Thẩm Thiên câm nín.
Chẳng lẽ thứ này còn phải dựa vào sinh con mới có thể chống đỡ nổi sao?
Nhưng mà… đúng là khá có lý.
Bởi vì đại tranh chi thế xuất hiện, linh khí dồi dào, pháp tắc gần gũi, thiên kiêu thế hệ này trưởng thành rất nhanh.
Tỷ như mấy thiên kiêu yêu nghiệt thế hệ này ấy, mới chừng hai ba mưới tuổi đã đột phá cảnh giới Thiên Tôn.
Nếu là trước kia, căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không bỏ ra mấy trăm năm hơn ngàn năm, trên cơ bản không thể đạt tới.
Mà cường hóa sinh dục, càng nhiều lứa sau ra đời, cũng càng tăng khả năng xuất hiện thiên kiêu có thiên phú đỉnh tiêm.
Ngàn dặm chọn một, trăm vạn dặm chọn một, muỗn tìm ra mấy vị thiên kiêu đỉnh tiêm cũng không quá khó!
Tuy hiện giờ ngũ vực đang gặp đại kiếp, Tà Linh ngoại vực không ngừng hoành hành.
Nhưng với nội tình của các thế lực lớn thì vẫn còn có thể chèo chống thêm một khoảng thời gian nữa.
Trong thời gian này đủ để khiến rất nhiều đứa trẻ trưởng thành, gia nhập hàng ngũ cường giả, cùng ngăn cản đại kiếp.
…