Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 972: Thẩm huynh, đón đòn tấn công toàn lực của ta đi! (2)

Chương 972: Thẩm huynh, đón đòn tấn công toàn lực của ta đi! (2)
Thẩm Thiên khẽ gật đầu, dừng một chút lại nói: “Thạch thúc, lúc trước ngài có nhắc tới Hỗn Độn Bổ Thiên Đan, con đã luyện chế thành công rồi đây!”
“Nhưng không phải Bàn Đào Bổ Tiên Đan mà là Hương Tiêu Bổ Thiên Đan!”
Thẩm Thiên kể lại tình hình ở Đấu Chiến Thắng Phủ cho Hoang Thạch Đế Quân nghe, rồi nói: “Hiệu quả của Hương Tiêu Bổ Thiên Đan không bằng Bàn Đào Bổ Thiên Đan.”
“Thẩm mỗ nguyện ý đem hai viên Bổ Thiên Đan để đền bù.”
Dứt lời, THẩm Thiên liền lấy ra hai viên Hỗn Độn Bổ Thiên Đan dưa cho Hoang Thạch Đế Quân.
Thực ra dù dược hiệu của Hương Tiêu Bổ Thiên Đan không bằng Bàn Đào Bổ Thiên Đan nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Mà hai viên Hương Tiêu Bổ Thiên Đan thì vượt xa một viên Bàn Đào Bổ Thiên Đan.
Dù sao thì một người cũng chỉ có thể phục dụng một viên đan dược này, có thêm một viên có nghĩa là có thể tạo ra thêm một cường giả.
Nhưng Thẩm Thiên cũng chẳng để ý. Hoang Thạch Đế Quân thân là cường giả mạnh nhất ngũ vực, trọng trách ông phải gánh vác vượt xa người bình thường.
Khi tất cả mọi người đều đang an nhàn phát dục, thì ông phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cường giả tuyệt đỉnh của Tà Linh tộc, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu không, một khi cường giả tầng lớp đó đại khai sát giới chắc chắn sẽ gây ra cảnh sinh linh đồ thán.
Cho nên mới nói, Hoang Thạch Đế Quân chính là vị tiền bối đáng kính trọng nhất ngũ vực.
Đưa Bổ Thiên Đan cho ông không chỉ tăng cường thực lực của Hoang Thạch Đế Quân, tăng khả năng bảo vệ ngũ vực.
Mà đưa thêm một viên còn có thể tạo ra một vị cường giả nữa.
Hiện giờ ngũ vực đang lâm vào tình trạng nguy hiểm, tất cả mọi người đều trên cùng một chiến tuyến, cần phải chung sức đối kháng Tà Linh.
Đại Hoang Tiên Triều lại xuất hiện thêm một vị cường giả nữa cũng là một chuyện tốt với ngũ vực.

Hoang Thạch Đế Quân gật đầu, vui mừng nói: “Thiên Nhi có lòng!”
“Thôi, đám trẻ tuổi các ngươi cứ tự ôn chuyện đi.”
“Bổn Đế còn có chuyện cần xử lý, đi trước một bước.”
Hoang Thạch Đế Quân nhận lấy hai viên Bổ Thiên Đan rồi nhẹ đạp bước chân tiến vào trong hư không vô tận.
Ông muốn nhanh chóng phục dụng Hỗn Độn Bổ Thiên Đan, đề tăng thực lực, tránh xuất hiện nhân tố không chống lại nổi.
Đồng thời còn muốn chọn ra một vị thái thượng trưởng lão từ trong Tắc Hạ Học Cung cùng phục dụng Hỗn Độn Bổ Thiên Đan.
Như vậy, Tắc Hạ Học Cung sẽ có hai vị cường giả thủ hộ, khi đối kháng với Tà Linh tộc cũng chắc chắn hơn một chút.
Thấy Hoang Thạch Đế Quân rời đi, Thạch Thiên Tử mới phấn chấn đi lên.
“Thẩm huynh, cuối cùng ngươi cũng ra rồi!”
Hai mắt Thạch Thiên Tử sáng rực nhìn Thẩm Thiên, cảm khái vạn phần.
Trước kia khi ở thế cờ Hồn Thiên, Thẩm Thiên còn đang bế quan.
Thạch Thiên Tử còn chưa kịp tạm biệt hắn đã rời đi.
Không ngờ một lần từ biệt này mà hai người đã cách xa nhau tới cả trăm năm mới gặp lại.
Trong lòng Thạch Thiên Tử tràn đầy tôn trọng và sùng kính Thẩm Thiên, đồng thời cũng tràn đầy đầu chí.
Dù sao y cũng là thiếu niên chí tôn, khi còn trẻ dùng khí thế vô địch mà xưng Tôn ở Trung Châu.
Chri tới khi gặp Thẩm Thiên, y mới cảm nhận được thất bại là gì.
Nhưng đạo tâm của Thạch Thiên Tử cũng không bị ảnh hưởng, mà lại càng thêm cứng cỏi.
Y coi Thẩm Thiên là đối thủ, coi Thẩm Thiên là bạn, coi THẩm Thiên là mục tiêu truy đuổi.
Thấy đổi thủ ngày xưa đã an toàn trở về, Thạch Thiên Tử tràn đầy vui vẻ.

Thẩm Thiên khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười nói: “Nhiều năm không gặp, phong thái của Thiên Tử huynh vẫn như xưa.”
“Chắc hẳn Thiên Tử huynh đã tu luyện Chu Thiên Đạo kinh tới cảnh giới viên mãn phải không?”
Nếu không có Thạch Thiên Tử, Thẩm Thiên cũng không thể nào thu được truyền thừa của Hồn Thiên Tiên Vương.
Với gốc rau hẹ thiên phú đỉnh tiêm, thực lực cường hãn, khí vận lại cực cao này, hắn vẫn luôn tràn đầy hảo cảm!
Dù sao, gốc rau hẹ này cũng đủ to mà.
Nghe Thẩm Thiên hỏi vậy, khóe miệng Thạch Thiên Tử hơi giật giật.
“Đâu có đâu có, vẫn kém xa Thẩm huynh!”
Y vẫn không quên được lúc trước mình đã tràn đày vui vẻ nhận định vượt qua được Thẩm Thiên thế nào.
Kết quả, hiện thực tàn khốc, giáng cho tâm hồn mỏng manh của y một chùy thật mạnh.
Bởi vậy, từ khi rời khỏi thế cờ Hồn Thiên, Thạch Thiên Tử vẫn dốc lòng khổ tu, một lòng cảm ngộ Chu Thiên Đạo kinh.
Cuối cùng, trời không phụ người có lòng, ba mươi năm trước y đã tu luyện Chu Thiên Đạo kinh tới cảnh giới đại thành.
Nhưng so với Thẩm Thiên vẫn khác nhau một trời một vực.
Ba năm vs một trăm tám mươi năm!
Cái này… con mẹ nó có thể so sánh sao?
Trong lòng Thạch Thiên Tử trùng điệp thở dài.
Không có việc gì thì đừng tìm THẩm huynh so thiên phú. Áp lực thực sự quá lớn!
Khiến cho chi tôn thiên sinh ta đây chẳng khác nào phế vật.
Ôi… Thạch mỗ ta thật quá vất vả mà!

Nếu thiên phú kém xa xa không bằng Thẩm Thiên, Thạch Thiên Tử muốn lấy lại danh dự từ một góc độ khác.
Từng ấy năm tới nay, y vẫn luôn thắng Thẩm Thiên một trận.
Thấy Thẩm Thiên trở về, Thạch Thiên Tử đột nhiên tò mò hỏi: “Thẩm huynh, tu vi của ngươi đã tới cảnh giới nào rồi?”
Thạch Thiên Tử biết tu vi và chiến lực của Thẩm Thiên hoàn toàn không liên quan tới nhau.
Lúc trước, khi Thẩm Thiên còn ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong đã miễn cưỡng đánh bại y là Thiên Tôn trung kỳ.
Khi đó chiến lực của hai người đều có thể so với CHân Thánh.
Mà một trăm tám mươi năm trôi qua, khẳng định tu vi của Thẩm Thiên có đột phá.
Bởi vậy, Thạch Thiên Tử cũng muốn xem thử xem rốt cuộc Thẩm Thiên đã tu luyện tới cảnh giới nào.
Thẩm Thiên cười nói: “Nửa bước Độ Kiếp”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất