Chương 973: Thẩm huynh, đón đòn tấn công toàn lực của ta đi! (3)
Thạch Thiên Tử nghe vậy, hai mắt tỏa sáng.
Lúc trước, khi ở cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, Thẩm Thiên có thể chiến Thánh Quân thất kiếp, hiện giờ đột phá lên tới nửa bước Độ Kiếp rồi, chắc hẳn có chiến lực Đại Thánh!
Mà Thạch Thiên Tử y thân là nửa bước Thánh Quân lục kiếp đỉnh phong, cũng có chiến lực dánh lại được Đại Thánh!
Chẳng phải như vậy có nghĩa là Thạch mỗ có cơ hội phân cao thấp cùng Thẩm huynh sao?
Nghĩ vậy, Thạch Thiên Tử bừng bừng chiến ý, hỏi: “Thẩm huynh, chúng ta đánh một trận được không?”
“Lần này Thẩm huynh nhất định phải dốc toàn lực, phân cao thấp với Thạch mỗ!”
Thạch Thiên Tử kiên quyết đề nghị. Lúc trước y nghi ngờ Thẩm Thiên đã hạ thủ lưu tình, không dốc hết sức để ra tay.
Nếu không, khẳng định y đã bại thảm hơn kìa.
Nhưng Thạch Thiên Tử vẫn rất ngông nghênh. Y muốn đường đường chính chính dốc toàn lực đánh một trận với Thẩm Thiên!
Dù giữa hai người vẫn còn khoảng cách, y cũng phải xem xem khoảng cách này lớn chừng nào.
Thẩm Thiên nghe vậy khó xử nói: “Thiên Tử huynh, như vậy không tốt đâu!”
“Có gì mà không tốt. THẩm huynh cứ việc dốc toàn lực, Thạch mỗ đề sẽ đón lấy!”
Thạch Thiên Tử tràn đầy tự tin. Mấy năm gần đây y cũng không lười biếng, thực lực tu vi đều tinh tiến nhiều.
Y nhận định mình có thể ép Thẩm Thiên phải dốc toàn bộ sức mạnh ra.
“Nhưng…”
Thẩm Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thạch Thiên Tử vung tay ngắt lời: “Thẩm huynh đừng có nhiều lời. Dốc toàn lực ứng phó đi!”
“Được!”
Thẩm Thiên thở dài một hơi, sau đó vung tay lên, lập tức thần mang sáng chói hiện ra.
Một thần lô khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước ngực hắn.
Trên thần lô là Thái Dương Thần Hỏa đang cháy hừng hực, sáng rực, đốt chảy hư không thành hư vô.
Một cỗ Đế uy mênh mông quét sạch thiên địa, trải rộng hoàn vũ, mênh mông như đại dương, dường như muốn chấn vỡ cả mảnh thiên địa này.
Lô này chính là Thái Dương Thần Lô.
Nếu Thạch Thiên Tử đã một lòng muốn hắn dốc toàn lực ra tay, Thẩm Thiên đành nghe theo, nếu không chính là hắn không tôn trọng đối phương.
Thấy cảnh tượng này, hai mắt Thạch Thiên Tử trợn trừng trừng, điên cuồng nuốt nước miếng.
“Thẩm huynh, hay chúng ta vẫn nên so tài Hồn Thiên Thần Quyền một chút đi.”
Khóe miệng Thạch Thiên Tử điên cuồng run rẩy.
Nha. Thạch mỗ nói muốn dốc toàn lực đánh một trận với ngươi, có nói là muốn ngươi đánh ta đâu.
Ngươi lấy luôn cả Đế khí ra. Thế này ai mà chịu nổi.
“A, cũng được!”
Thẩm Thiên gật đầu thu Thái Dương Thần Lô lại.
Nói lại, thứ này còn chưa phải lá bài tẩy của hắn đâu. Hắn còn chưa lấy bàn cờ Hồn Thiên ra nữa.
Thạch Thiên Tử lập tức thở dài một hơi. Chỉ cần Thẩm Thiên không lấy Đế khí ra đánh, y vẫn dám tự tin mình có thể đánh với Thẩm Thiên một trận.
Hai mắt nóng bỏng, y chắp tay nói: “Mời Thẩm huynh chỉ giáo!”
Nói xong, Thạch Thiên Tử vọt tới Thẩm Thiên.
Chớp mắt, y đã hóa thành thần quang chói lóa, như sao chổi rơi thẳng khỏi biển mây tận cửu thiên!
Thạch Thiên Tử bóp quyền, vận đãng sức mạnh nặng tựa vạn quân, như sao băng rơi xuống, vỡ vụn hư không vô tận.
Thấy cảnh này, hai mắt Thẩm Thiên tỏa sáng.
Một trăm tám mươi năm này, Thạch Thiên Tử vẫn đắm chìm tu luyện Hồn Thiên Thần Quyền, đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Với tu vi Chân Thánh lục kiếp đỉnh phong của y, hoàn toàn có thể phát huy hết uy thế của Hồn Thiên Thần Quyền.
Một quyền này uy lực cực lớn, cho dù là cường giả cấp Đại Thánh cũng rất khó mà ngăn cản chính diện được.
Điều này cũng kích thích đấu chí của Thẩm Thiên. Hắn thét dài một tiếng, nói: “Tới hay lắm!”
Thẩm Thiên nhún mình nhảy lên, quanh thân tràn ngập tinh quang.
Toàn thân hán hóa thành một đạo thần quang mênh mông phóng lên tận trời.
Hắn đấm ra một quyền, quyền mang cái thế!
Chỉ lát sau, đằng trước Thẩm Thiên đã ngưng tụ ra quyền ấn mênh mông vô biên.
Quyền mang như dao cắt đậu hũ cứng đối cứng với Thạch Thiên Tử.
Oanh!
Tiếng vang rung động thiên địa!
Tiếng động này không giống một trận quyết đấu bình thường mà giống hai tiên thạch vũ trụ va vào nhau hơn, uy thế rung chuyển trời đất, thiếu chút nữa là chấn vỡ hoàn vũ vô tận.
Trong vòm trời lập tức bùng lên thần quang vô tận, sáng chói lóa mắt, thần lực mênh mông bành trướng như đại dương tràn ngập khắp thiên địa.
Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy bên trong bầu trời bị thần quang vô tận bao bọc, quang mang che khuất nhật nguyệt thất sắc.
Tới khi quang mang tiêu tán, Thẩm Thiên lập thân cùng hư không, khí thế mênh mông, khó mà ước đoán.
Bên kia, bỗng nhiên thân thể Thạch Thiên Tử hiện ra.
Y hơn run lên, lùi liền mấy bước, tinh quang trong mắt lại càng sáng chói.
Xem ra Thẩm huynh cảm ngộ Hồn Thiên Thần Quyền cũng thật tinh thâm!
…
Nhưng không sao. Ta chính là chí tôn trời sinh, đã đắm chìm tu luyện Hồn Thiên Thần Quyền trăm năm.
Trận chiến này không có lý do thất bại!
Thẩm huynh, chuẩn bị nghênh đón một kích toàn lực ta đã ấp ủ trăm năm đi!
Thạch Thiên Tử lại một lần nữa bộc phát, quanh thân hiện ra từng đạo thần hi, phác họa phù văn thần dị, lưu chuyển quanh thân.
Thần quang chói lòa mạnh mẽ tỏa ra sương mù mông lung, phun trào thần lực vô tận hòa làm một cùng thiên địa.
Y bước lên một bước, hư không vỡ vụn, pháp tắc của cả mảnh thiên địa này đều vỡ nát.
“Thẩm huynh, Thạch mỗ sẽ xuất toàn lực!”
Thạch Thiên Tử hít sâu một hơi, hành động như điện, mạnh mẽ như rồng.
Khí tức mãnh liệt dọa người như sao băng rơi xuống.
Sau lưng y hiện ra dị tượng sáng thế.
Sức mạnh âm dương luân chuyển giao hội, cuối cùng diễn sinh ra hình thái ban đầu bao la hùng vĩ của thế giới.
Trong đó, sức mạnh địa thủy phong hỏa xen lẫn lượn lờ, đại đao pháp tắc tung hoành, như thiên địa hỗn độn co ép lại mà thành.
Thạch Thiên Tử vung quyền giáng xuống, quyền mang như mãng hoang chân long, huyết khí trùng thiên.
Một kích này kéo theo cả sức mạnh tự nhiên, mang theo thần uy vô tận, lực nát sơn hà!
Hai mắt Thẩm Thiên ngưng lại, quanh thân nở rộ tinh quang vô tận, tiếp dẫn sức mạnh sao trời ngoại vực buông xuống.