Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 73: Sao ngươi quay lại thế

Chương 73: Sao ngươi quay lại thế


Nhìn đám học trò đang buồn bã cúi đầu, Lâm Bắc Phàm quát: "Đừng có bày ra vẻ mặt đưa đám đó trước mặt ta, các ngươi tưởng rằng ta muốn có số tiền đó lắm chắc?"
"Chẳng lẽ không phải ư?" Các nha nội hỏi lại với vẻ đầy mong đợi.
"Tất nhiên không phải rồi! Ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, sao có thể làm ra loại chuyện như thế được?"
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Thật ra ta làm như thế là để đốc thúc các người học hành cho tốt! Các ngươi không hiểu thì thôi, lại còn oán trách ta?
Các nha nội âm thầm cười khẩy, đến một dấu ngắt câu trong lời Lâm Bắc Phàm nói bọn họ cũng chẳng tin!
"Ta nói cho các ngươi biết, ta chỉ tạm thời giữ tiền giúp các ngươi mà thôi! Khi nào các ngươi thi đỗ ta sẽ trả hết tiền cho các ngươi!"
Các nha nội lập tức cảm thấy phấn chấn hơn hẳn: "Có thể lấy lại tiền sao?"
"Tất nhiên rồi! Bản quan đường đường là ti nghiệp, lừa các ngươi làm gì?" Lâm Bắc Phàm hơi tức giận.
Trong lòng đám nha nội tràn trề hi vọng, tâm trạng rất kích động.
"Xin lỗi ti nghiệp đại nhân, trước đây đã hiểu lầm ngươi rồi!"
"Bọn ta còn tưởng ngươi là một tên tham quan nhưng không ngờ ngươi làm như vậy vốn là vì tốt cho bọn ta!"
"Xin lỗi ti nghiệp đại nhân, đã trách nhầm ngươi rồi!"
...
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ấm áp hẳn.
Bọn chúng cũng chỉ là một đám trẻ con mà thôi!
Hắn tỏ vẻ thản nhiên, vung tay áo một cái rồi nói: "Các ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của ta là tốt rồi! Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, cứ tiếp tục cố gắng đi! Ta mong đợi tin tốt của các ngươi đấy!"
"Chuyện đó, Lâm ti nghiệp... phải như thế nào mới được lấy lại tiền?" Một học sinh thận trọng hỏi.
Mọi người đều vểnh tai lên mà nghe.
Lâm Bắc Phàm cười khẽ: "Rất đơn giản, chỉ cần thi đỗ tiến sĩ thì ta sẽ trả lại đủ tiền cho các ngươi!"
"Thi đỗ tiến sĩ sao?"
"Chuyện này không thể làm nổi đâu!"
"Thà giết ta đi còn hơn!"
...
Mọi người than vãn.
Muốn thi đỗ cử nhân, dựa vào gia thế của bọn họ, ngấm ngầm giở trò mờ ám còn có chút hi vọng.
Nhưng tiến sĩ thì hoàn toàn chẳng có lấy một tia hi vọng nào!
Bởi vì đến giai đoạn này, hoàng đế sẽ đích thân giám sát cuộc thi, đích thân đọc từng bài thi của các sĩ tử!
Có thật sự tài giỏi hay không vừa thử là biết!
Lỡ xảy ra sơ suất gì là rớt đầu ngay, bọn họ hoàn toàn không đỡ nổi đâu!
Ai nấy cũng nhìn Lâm Bắc Phàm đầy giận dữ!
Kẻ này thật đáng ghét!
Cho bọn họ hi vọng rồi lại tự tay tiêu diệt tia hi vọng đó!
Đồ xấu xa!
Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ thản nhiên mà phủi mông đi mất: "Lần sau thi tốt một chút cho ta, nếu không thì không chỉ là bốn vạn thôi đâu!"
Tới khi Lâm Bắc Phàm đi rồi, Cao Thiên Vũ mới hét lên đầy giận dữ.
"Đủ rồi! Ta không nhịn nổi nữa!!!"
"Ngày nào cũng bị đưa tới Quốc Tử Giám học hành, đánh mất tự do, sống không bằng chết!"
"Không đi học thì bị đánh, học không giỏi thì bị đánh, thi không tốt cũng bị đánh!"
"Không muốn bị đánh thì phạt tiền, không đưa tiền thì đánh tiếp, hại ta cả người chẳng có lấy một xu!"
"Về nhà xin tiền còn bị cha mẹ mắng nữa chứ!"
"Những ngày tháng cực khổ thế này đến bao giờ mới kết thúc đây?"
"Ta không muốn sống nữa!"
...
Các nha nội khác nghe vậy, trong lòng có sự đồng cảm nên bắt đầu khóc.
"Phải đấy, chúng ta sống khổ quá đi thôi!"
"Không có tiền, không có tự do, không có người yêu! Cái gì cũng không có, ta cũng không biết mình sống tiếp còn có nghĩa lý gì nữa!"
"Đã cả tháng nay ta không được biết mùi vị nữ nhân là gì rồi!"
"Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ?"
"Ta cũng không muốn sống nữa! Hu hu!"
...
Đúng lúc đó, ánh mắt Cao Thiên Vũ chợt lạnh đi, hắn ta nghiến răng nói: "Hay là... chúng ta tìm người nào đó diệt trừ hắn đi?"
Mọi người lập tức hoảng sợ.
"Tìm người diệt trừ hắn sao... làm sao mà được chứ?"
"Giết chết mệnh quan triều đình là tội lớn, sẽ bị chém đầu đấy!"
"Ta nghe cha nói, Lâm Bắc Phàm được nữ đế thiên vị lắm! Chúng ta mà giết chết hắn, nhất định nữ đế sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó thì đến cả cha của chúng ta cũng chẳng chẳng bảo vệ nổi chúng ta đâu!"
"Ta thấy phải bàn bạc thật kỹ lưỡng, tính việc lâu dàiđã!"
...
"Sợ cái gì chứ? Chúng ta có thể âm thầm dùng tiền thuê sát thủ đến giết hắn cơ mà! Đến lúc đó, cho dù xảy ra chuyện gì khiến sát thủ bị bắt thì tội danh này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta cả!" Cao nha nội cười nham hiểm.
"Như vậy không ổn cho lắm thì phải?"
"Có gì mà không ổn? Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục sống cuộc sống cực khổ như vậy hay sao? Ngươi nhịn được còn ta thì không nhịn nổi nữa rồi!" Cao nha nội nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.
"Lỡ hắn không chết thì sao?"
"Không chết à? Thế thì lại thuê người đi giết hắn lần nữa, cho đến khi nào giết chết được hắn mới thôi!" Cao nha nội cười đắc ý.
"Lỡ hắn biết chuyện thì sao?"
"Hắn biết cũng chẳng sợ, chúng ta kiên quyết không nhận tội là được! Không có chứng cứ, hắn có thể gán tội lên đầu chúng ta được chắc? Chẳng phải chuyện gì cũng phải có chứng cứ thì mới đáng tin hay sao? Bằng không chẳng phải chúng ta quá dễ bị bắt nạt rồi à!" Cao nha nội cười nói.
"Lỡ hắn không chịu nói lý thì sao?"
Cao nha nội tức giận, đập bàn đứng dậy: "Đủ rồi đấy! Ngươi có thấy phiền không hả?"
Ai ngờ một giây sau, sắc mặt hắn ta trắng bệch cả đi!
"Lâm... Lâm ti nghiệp! Sao... sao ngươi lại quay lại thế?"
"Ta quay về lấy gậy, không ngờ lại nghe được chuyện lớn liên quan đến cả mạng sống của ta! Giỏi! Giỏi lắm! Thật quá giỏi! Quá giỏi luôn!" Lâm Bắc Phàm giơ cây gậy đang cầm lên, cười khẩy thành tiếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất