Chương 103: Chó lạc đồng bằng
Chương 103: Chó lạc đồng bằng “Không biết hiện tại Khí Vận Chi Tử đang trong tình cảnh ra sao rồi nhỉ?”
Tần Cửu Ca đứng trên một đài cao sau đó nhìn về hướng của Thôn Thiên Mãng Tộc.
“Nếu dựa theo tình tiết của một cuốn tiểu thuyết bình thường thì hiện Khí Vận Chi Tử đang đứng trước một nguy cơ không nhỏ, nhưng cuối cùng y cũng sẽ thoát được.”
Ánh mắt của Tần Cửu Ca nghiền ngẫm khi nhớ lại những tình tiết của các bộ tiểu thuyết cẩu huyết khi xưa, đây cũng là một trong những điềm báo mà Khí Vận Chi Tử sắp thu hoạch được cơ duyên.
Đám Khí Vận Chi Tử này nếu muốn đoạt được cơ duyên thì trước tiên phải trải qua một số trắc trở mới được.
“Nhưng ngươi nghĩ ta có thể để ngươi thuận lợi như vậy sao?”
Tần Cửu Ca cười lạnh một cái, trong mắt hiện rõ vẻ tàn nhẫn, nếu như ngươi có thể thuận lợi vượt qua thì mặt mũi ta để đâu?
…
“Thanh Hoa, mấy ngày gần nhất ngươi đang làm gì?”
Tại một sân vườn trông vô cùng cũ nát, một xà nhân với tướng mạo hung ác đang trừng hai mắt mình tra hỏi Thanh Kiêu, hiện tại bộ dạng của Thanh Kiêu thê thảm cực độ, hai đầu gối của y bị đè lún xuống mặt đất, miệng chảy đầy máu tươi.
“Nói, gần nhất ngươi có thấy Thanh Kiêu công tử hay không?”
Một vị xà nhân với tướng mạo hung ác không kém cũng quay sang chất vấn Thanh Hoa, trước kia đây chính là một Thiếu Tộc Trưởng mà bọn hắn chỉ có thể ngưỡng mộ trong lòng.
Thế nhưng hiện tại khi hành hạ người như thế này thì những tên hộ vệ đứng đây đều cảm thấy có chút thoải mái, thân phận chênh lệch quá lớn khiến bọn hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn
“Tốt nhất là ngươi báo cáo chi tiết về tất cả mọi chuyện, nếu không thì sẽ không tránh được phải chịu thêm một trận đánh đập nữa đâu.”
Vị xà nhân có tướng mạo hung ác nhất trong cả bốn lúc này hiện rõ vẻ khinh thường đối với vị Thiếu Tộc Trưởng trước mặt này đây, hắn chính là người của Đại Trưởng Lão thế nên hắn biết rõ hiện tại Thanh Hoa đang nằm trong tình cảnh xấu hổ ra sao.
Từ sau khi vị tộc trưởng kia biến mất một cách thần bí không có tung tích thì vị Thiếu Tộc Trưởng Thanh Hoa này cũng dần dần mất đi vị thế vốn có của mình trong Thôn Thiên Mãng Tộc, không chỉ thế mà địa vị của y càng lúc càng hạ xuống.
Đến hiện tại thì thậm chí ngay cả một thị vệ nho nhoi như hắn cũng có gan khinh nhục y.
Ai chi hắn tự tin cùng lực lượng dám khi nhục Thiếu Tộc Trưởng?
Đương nhiên chính là vị Đại Trưởng Lão quyền cao chức trọng kia rồi, người hiện tại đang nắm quyền hành gần như cao nhất trong Thôn Thiên Mãng Tộc.
Đại Trưởng Lão đã cực kỳ khó chịu tên Thanh Hoa trước mắt này từ rất lâu rồi, bởi vì hắn chính là con của tộc trưởng đang mất tích.
Không ít tộc nhân đều biết rõ tại một đời này thì tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão có ân oán không nhỏ.
Đột nhiên hiện tại Thanh Hoa ho to.
“Thanh Kiêu mất tích thì có gì liên quan tới ta thế? Không lẽ lần này Đại Trưởng Lão muốn mượn cái cớ này để tiêu diệt ta sao?”
Tiếng hô này của Thanh Hoa cực kỳ to lớn, nó khiến co không ít tộc nhân đang làm việc xung quanh đều nghe được động tĩnh sau đó quay sang.
“Mấy ngày nay thậm chí ta còn chưa thấy Thanh Kiêu chứ đừng nói là tiếp xúc, sao ta có thể biết rõ hắn đang ở đâu được chứ?”
Thanh Hoa lại tiếp tục lớn tiếng kêu oan.
Y không tin đám thị vệ này lại dám trực tiếp giết chết một thiếu tộc trưởng như hắn trước mặt biết bao nhiêu tộc nhân ở đây.
Quả nhiên sau khi tiếng kêu của Thanh Hoa hấp dẫn một số lượng lớn tộc nhân tụ tập lại đây thì ánh mắt của những tên thị vệ này đều dần trở nên trốn tránh, dù sao bọn hắn cũng chỉ là Thôn Thiên Xà với đẳng cấp cực thấp mà thôi.
Tại trong Thôn Thiên Mãng Tộc thì thân phận huyết mạch chính là một thứ cực kỳ trọng yếu, tất cả mọi người đều phải tôn kính người có đẳng cấp huyết mạch cao hơn mình, nhất là huyết mạch Thôn Thiên Xà phải tôn kính Thôn Thiên Mãng.
Thanh Hoa dù có nghèo túng cùng thất thế tới mức nào thì thân phận cùng huyết mạch của y vẫn không phải là thứ mà bất kỳ ai ở đây có thể trêu chọc nổi.
“Cứ chờ đó cho ta, chắc chắn Đại Trưởng Lão sẽ có cách thu thập ngươi mà thôi.”
Một tên xà nhân mặt sẹo thấy không thể làm lớn chuyện nữa thì ghé lái sát tai của Thanh Hoa rồi buông lời đe dọa mỉa mai.
Tên Thanh Hoa này đúng là thứ ngu ngốc cứng đầu, tới hiện tại vẫn chưa thấy được ai làm chủ Thôn Thiên Mãng Tộc nữa.
Thanh Hoa nghe thấy những lời mỉa mai cùng đe dọa này thì không khỏi tức giận, nhất là lời này được phát ra từ một xà nhân có huyết mạch thua kém mình rất nhiều, y hận, y không cam lòng.
Những con Thôn Thiên Mãng tạp huyết này chờ đó, chờ tới khi thực lực của hắn mạnh tới mức không còn phải sợ hãi tên Đại Trưởng Lão kia thì chắc chắn hắn sẽ giết chết tất cả những tên thị vệ này, không chừa lại mọt ai.
Nhưng hiện tại thì không được, hắn phải học được cách ẩn nhẫn và che giấu bản thân, nếu không thì đám chó săn của Đại Trưởng Lão sẽ mang tới vô số phiền toái không cần thiết tới.
“Trước tiên đưa hắn tới chỗ của Đại Trưởng Lão đi!”
Tên Thôn Thiên Mãng mặt sẹo lúc này lại quay sang những tên thị vệ còn lại sau đó lên tiếng.