Chương 108: Lời dụ dỗ của Tần Cửu Ca
Chương 108: Lời dụ dỗ của Tần Cửu Ca Trong một tòa đại điện lộng lẫy.
“Thanh Hoa, vẫn nên nhận tội thì hơn, có phải ngươi đã giết hại cháu trai Thanh Kiêu của ta không?” Một lão già lớn lên u ám, lớn giọng quát người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xanh đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vừa rồi lão ta đã dùng bản lĩnh phát hiện ra cháu trai của mình đã chết, sao có thể có chuyện như vậy được?
Đó là một đứa cháu trai mà lão ta thích nhất trong các hậu bối của mình, bằng không tại sao lại muốn giao cơ hội liên hôn với Thanh Loan Tộc cho hắn ta.
Phải biết rằng, trong các hậu bối trong tộc của mình vẫn có không ít người mong muốn tiếp nhận nhiệm vụ liên hôn lần này. Dù sao Loan Vũ người ta ít nhất cũng là công chúa nhỏ của Thanh Loan Tộc, hơn nữa dung mạo của nàng ta cũng rất xinh đẹp.
Tuy rằng trong tộc có nhiều người cạnh tranh như vậy nhưng Thanh Thận vẫn quyết định giao cơ hội lần này cho Thanh Kiêu, xét từ một điểm này cũng biết Thanh Thận yêu thương đứa cháu trai nhỏ như hắn ta.
Mà bây giờ Thanh Thận biết được đứa cháu trai Thanh Kiêu mà mình thương yêu nhất đã chết, cảm thấy rất buồn bực.
Cho nên lão ta lại nhìn Thanh Hoa ở bên dưới đại điện, trong lòng có ý định giết người rất lớn. Nhưng bây giờ vẫn không thể giết hắn ta, lão bất tử đó của hắn ta cũng không biết từ khi nào đã kết giao được với sự tồn tại đó ở bên ngoài, lần này cũng thật khiến lão ta rất khó xử.
Nhưng tuy rằng không thể giết Thanh Hoa, Thanh Thận vẫn chèn ép hắn ta không có tài nguyên để dùng.
Không có tài nguyên chính là một loại sát thương rất lớn đối với yêu thú bọn họ. Yêu thú có lớn mạnh bao nhiêu nếu không có tài nguyên tuyệt đối ủng hộ chắc chắn cũng không thể phát triển được.
Hơn nữa lực chấn nhiếp của vị tồn tại đó đối với lão ta thật sự quá lớn.
“Ta không có, thực lực của Thanh Kiêu mạnh hơn ta, sao ta có thể giết được hắn?” Thanh Hoa lộ ra vẻ mặt ngươi hoàn toàn đang vu oan cho ta, nhìn mỗi một Thôn Thiên Mãng trong đại điện.
Tuy rằng hắn ta không biết tại sao thẳng cho đến hiện tại vị đại trưởng lão này vẫn không giết mình, nhưng từ nhỏ tâm trí của hắn ta đã rất mạnh, nghĩ tới liệu có phải có sức mạnh nào đó đã kiềm chế đại trưởng lão chỉ hận không thể dồn mình vào chỗ chết này hay không.
Bây giờ Thanh Hoa không thừa nhận Thanh Kiêu do mình giết chết, bằng không như vậy nó sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Tuy rằng làm vậy chắc chắn sẽ khiến tâm trạng của hắn ta rất thoải mái. Nhưng như thế có khả năng rất lớn có thể dẫn tới cơn giận dữ khủng khiếp.
Chẳng ai dám đảm bảo có thể nhẫn nhịn được khi đang đối diện với kẻ đã giết chết cháu trai của mình cả.
Thanh Hoa không dám cược cũng không bằng lòng cược.
“Thanh Kiêu thật sự không phải do ngươi giết.” Trong mắt Thanh Thận lộ ra một tia hung ác, nếu không phải ta cảm giác được trên người ngươi có một di sản của lão bất tử đó và ảnh hưởng của vị tồn tại đó thì ta đã sớm giết ngươi rồi, còn có chuyện của ngươi nữa sao?
“Hoa nhi, ngươi vẫn nên thú tội sớm một chút, như vậy cũng có thể bớt chịu đau khổ về xác thịt.” Một vị trưởng lão có gương mặt rất hiền hòa trong đại điện tràn đầy ý cười nói với Thanh Hoa.
Một ngày đó, lão ta đã nghe được cuộc đối thoại giữa Thanh Hoa và em gái mình Thanh Loan một cách quang minh chính đại, cho nên lão ta biết Thanh Hoa chắc chắn có vấn đề.
Bây giờ xem ra quả nhiên có vấn đề thật.
“Ngũ trưởng lão, tại sao ngươi muốn đối xử với ta như vậy…?” Thanh Hoa nhìn về phía lão già mặt mày hiền từ với vẻ đau lòng buồn bã, đây chính là ngũ trưởng lão từ nhỏ đã rất quan tâm hắn ta cũng chính là Ngũ gia gia mà hắn ta đã nói.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian mà cha ruột tộc trưởng của hắn ta biết mất, cũng chính lão già lớn lên hiền từ này đã ra tay giúp đỡ mình.
Trong khoảng thời gian đó, trong lòng bọn hắn đã sớm coi lão già mặt mày hiền hậu này như ông nội ruột của mình.
Bây giờ nhìn thấy ngũ trưởng lão mà mình vẫn luôn cảm thấy thương yêu mình nhất, trong lòng Thanh Hoa chỉ cảm thấy rất ghê tởm.
“Cũng không biết Thanh Loan thế nào rồi?” Hiện tại, người mà Thanh Hoa lo lắng nhất trong lòng chính là em gái của mình, bây giờ hắn ta rất hận tại sao mình không nhìn thấu bản chất của ngũ trưởng lão này.
Trong lòng Thanh Hoa thật sự rất lo cho Thanh Loan, hắn ta đã nghe Thanh Kiêu nói qua trong tộc có một lão tổ muốn dùng em gái mình làm đỉnh nô.
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Thanh Hoa đã nổi giận, ai cũng biết đỉnh nô có ý nghĩa gì, nếu như Thanh Loan thật sự biến thành như vậy còn không bằng chết đi cho xong.
“Có phải ngươi lo lắng cho em gái ngươi, Thanh Loan giờ thế nào hay không?” Ngũ trưởng lão mặt mày hiền từ cười ha ha nhìn về phía Thanh Hoa phỏng chừng trong lòng đã coi mình thành người thân này, nếu như cha ruột tộc trưởng của Thanh Hoa còn sống, lão ta chắc chắn chính là một người ông tốt trong mắt Thanh Hoa.
Nhưng nếu một mạch của Thanh Hoa này đã hết hy vọng vậy hiển nhiên lão ta sẽ muốn dựa vào một chỗ dựa tốt hơn, như vậy lão ta mới có thể có đủ tài nguyên để tu luyện.
“Không cần sợ, ta đã kêu Thanh Thần dẫn nàng ta tới nơi tịnh tu của vị trưởng lão đó rồi.” Ngũ trưởng lão cười ha ha nhìn Thanh Kiêu đã trợn trừng mắt há hốc mồm, trong con ngươi vằn lên tơ máu mà cười bảo.
“Lão thất phu nhà ngươi, mệt ta trước đây còn coi ngươi như trưởng bối, không ngờ ngươi lại là một người như vậy.” Trong lòng Thanh Hoa tràn đầy sát khí đối với trưởng bối mà mình đã từng rất tôn trọng, hắn ta thề chỉ cần mình có cơ hội nhất định sẽ giết tên đáng ghét này.
“Đừng dùng ánh mắt như thế để nhìn lão phu, bây giờ bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn có thể quan tâm được ai?” Ngũ trưởng lão mặt mũi hiền lành vẫn cười ha ha nhìn Thanh Hoa, tuy rằng lúc này gương mặt của lão ta giống như một lão già hiền từ, nhưng lời nói ngoài miệng lại toàn là lời cay độc nhất.
Bấy giờ Thanh Hoa đã đau đớn đến cực điểm, tại sao ngay cả người thân cận nhất mình cũng không thể bảo vệ được.