Chương 311: Chỉ để Võ Tôn ca ca nhìn thấy
Chương 311: Chỉ để Võ Tôn ca ca nhìn thấy “Phụt.”
Võ Tôn kìm nén khí huyết đang chực dâng trào trong lồng ngực mình, trong mắt tràn đầy âm trầm, vừa nãy hắn đột nhiên bị đạo công kích này đánh trúng.
Hắn cảm thấy trạng thái hiện giờ của mình rất không tốt.
Điều này khiến trong lòng hắn ngầm nổi sát tâm, kể từ sau khi trưởng thành thì hắn chưa từng phải chịu thương thế nặng như vậy.
“Tôn ca ca, sao ngươi lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Là ai đánh ngươi bị thương, ngươi nói Nguyệt Nhi biết đi!”
Đột nhiên, một nữ tử có tướng mạo tuyệt mỹ từ trong hư không đi tới.
Nữ tử tuyệt mỹ này rất lo lắng, vội vàng đỡ Võ Tôn đang ngã trong đống đổ nát dậy.
Lúc này sau lưng nàng còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang yên lặng đứng bên cạnh nàng.
Khí tức tỏa ra bên ngoài, xung quanh cơ thể mơ hồ có đại đạo khí tức đang lượn lờ, có vẻ chính là một nhân vật cự đầu ở Thiên Tôn chi Cảnh.
Mà nhân vật cự đầu Thiên Tôn như vậy lại đi theo phía sau một nữ tử mới chỉ hơn hai mươi tuổi, điều này chứng tỏ thân phận của nữ tử trẻ tuổi này tuyệt đối là vô cùng kinh người.
“Vị Thiên Tôn nào ỷ lớn hiếp bé bắt nạt Võ ca ca của ta, đứng ra đây!”
Nữ tử tuyệt mỹ này dĩ nhiên chính là Cổ Nguyệt Nhi, thanh mai trúc mã từ nhỏ của Võ Tôn.
Sắc mặt của Cổ Nguyệt Nhi lúc này xem ra rất tức giận, dù sao có người lại dám đánh Võ ca ca của nàng bị thương.
Điều này nàng tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Võ Tôn chính là giới hạn cuối cùng trong lòng nàng.
Lúc Cổ Nguyệt Nhi nói, ánh mắt của nàng quét qua những người xung quanh.
Nàng thực sự rất để tâm đến Võ Tôn ca ca đã lớn lên với mình từ nhỏ này.
Nhưng những người có mặt lại không có ai đáp lời nàng.
Nhân vật Thiên Tôn vừa nãy đột nhiên tập kích Võ Tôn lúc này cũng giống như đã lặng lẽ biến mất vậy.
Dù sao thì thể hiện lòng trung thành với vị đó cũng được, nhưng cũng không thể đắc tội với bất hủ đại giáo của châu vực bên cạnh mà.
Điểm này rất nhiều người đều hiểu cực kỳ rõ.
Cho nên lúc này không có ai bằng lòng đứng ra, trừ phi tồn tại kia đang ở nơi này.
Thể hiện lòng trung thành như vậy cũng tạm được.
Bởi vì bản thân có thể để lại dấu ấn trong mắt của tồn tại kia.
Nhưng tồn tại kia không có mặt ở đây thì biểu diễn cho ai xem.
Cái giá bỏ ra với kết quả đạt được không tương đương, chẳng ai lại ngốc nghếch đứng ra đầu tiên làm bia ngắm cho Thánh nữ Cổ Tiên Giáo cả.
Thực sự là không cần quá nhiều ví dụ súng bắn con chim thò đầu ra nữa đâu.
“Sao vậy, bây giờ không ai lên tiếng nữa sao? Câm hết rồi à?”
Giọng điệu của Cổ Nguyệt Nhi lúc này rất bức người, nàng nhìn đám người của những đạo thống cổ tộc cổ xưa này và nói.
Nàng vốn tính cách đanh đá chua ngoa, hành sự giống như Ma Nữ vậy.
Trong Cổ Tiên Giáo cũng là Ma Đầu trong miệng của rất nhiều giáo chúng.
Dĩ nhiên nàng cũng có mặt tính cách dịu dàng, nhưng đó cũng chỉ là để cho Võ Tôn ca ca của nàng thấy mà thôi.
Bình thường ở bên ngoài, tính cách của nàng vô cùng ngang tàng bạo ngược, hoàn toàn là kiểu được đằng chân lân đằng đầu.
Đột nhiên, nét mặt của người phụ nữ xinh đẹp ở sau lưng Cổ Nguyệt Nhi khẽ động, nhìn về hư không ở phía xa, sau đó sắc mặt đại biến.
“Thánh nữ, có người rất cường đại tới.”
Người phụ nữ xinh đẹp tới từ Cổ Tiên Giáo này không phải hộ đạo giả gì của Cổ Nguyệt Nhi, Cổ Tiên Giáo bọn họ tuy rằng thực lực rất cường đại, được ngoại giới tôn xưng là bất hủ đại giáo nhưng hiện tại còn chưa xa xỉ đến mức có thể dùng cự đầu Thiên Tôn làm hộ đạo cho một tiểu bối trong giáo.
Người phụ nữ xinh đẹp này chỉ là nhân vật lão tổ trong Cổ Tiên Giáo tới Cổ Châu để thăm bạn tốt mà thôi.
Hơn nữa còn là nhất mạch với Cổ Nguyệt Nhi, cho nên mới nhân tiện bảo vệ nàng.
“Thanh Tổ, là ai?”
Ánh mắt Cổ Nguyệt Nhi hơi lóe lên, nhìn vị Thanh Tổ này rồi nói.
Thực lực của vị Thanh Tổ này đã đạt đến Thiên Tôn cự đầu chi cảnh, người có thể được nàng gọi là cường giả tuyệt đối cũng là một cự đầu Thiên Tôn.
Còn về tồn tại Thành Linh Thần Ma chi Cảnh, thực lực của Thanh Tổ còn chưa cao được đến trình độ đó.
Nếu như có một Thần Linh tới thì Thanh Tổ tuyệt đối không thể cảm nhận được.
“Tới rồi.”
Sắc mặt của Lăng Đạo đang đứng trên không trung xa xa lập tức trở nên vui mừng, hắn biết bây giờ đến lượt hắn biểu diễn rồi.
“Đạo Vũ Thiên Cung nhiều năm về trước đã ức hiếp Lăng Thiên Đạo Tông ta, hôm nay ta phải tính toán với các người mới được.”
Người nói lúc này không phải bản thân Lăng Đạo mà là đại đồ đệ của Lăng Đạo, Lăng Vinh, một tồn tại Nhân Hoàng đã sớm đặt chân lên con đường Nhân Hoàng.
Sắc mặt Lăng Vinh hơi thay đổi, đôi mắt nhìn sư tôn của mình ở bên cạnh.
Sư tôn của hắn truyền tin cho hắn, bảo hắn bây giờ xuất đầu lộ diện làm một con chim ló đầu ra.
Thực ra với tính cách của Lăng Vinh, hắn không muốn làm chuyện rõ ràng là một con chim ló đầu như vậy.
Nhưng nếu sư tôn của hắn đã mở lời thì hắn vẫn sẽ tuân thủ.