Chương 312: Đắc tội Lăng Thiên Đạo Tông?
Chương 312: Đắc tội Lăng Thiên Đạo Tông? Sau đó trong lòng hắn tùy tiện nghĩ ra một lý do. Đây gọi là có lý do chính đáng.
Bất luận lý do này có thật hay không, dù sao thì đối với những người tự xưng là danh môn chính phái như bọn họ, như vậy vẫn vô cùng có lợi.
“Ngươi nói láo!”
Sắc mặt của một vị trưởng lão của Đạo Vũ Thiên Cung lúc này rất khó coi, hắn nhìn người đầu tiên mở miệng khiêu khích bọn họ rồi hét lớn.
Nếu như hắn không nhìn nhầm thì người ra mặt đầu tiên này là người của Lăng Thiên Đạo Tông, phải biết rằng Đạo Vũ Thiên Cung bọn họ với Lăng Thiên Đạo Tông hoàn toàn là nước sông không phạm nước giếng.
Đắc tội với Lăng Thiên Đạo Tông ư?
Quả là chuyện vô căn cứ!
Hơn nữa cho dù Đạo Vũ Thiên Cung bọn họ có đắc tội với Lăng Thiên Đạo Tông ở chuyện nhỏ nào đó thì đã giải quyết xong từ lâu rồi mới phải.
Cứ phải đợi tới bây giờ mới nói, đây chẳng phải hoàn toàn là kiếm cớ cho bản thân hay sao?
Đây rõ ràng là muốn bắt nạt bọn họ mà!
Lôi ra nhiều lý do như vậy có tác dụng gì.
Vị trưởng lão của Đạo Vũ Thiên Cung này có thể thấy rất rõ.
“Đúng vậy, Đạo Vũ Thiên Cung các người khoảng thời gian trước có một vị trưởng lão đến đạo cung ta lấy trộm y vật của một nữ đệ tử trong cung, vô sỉ tột cùng, phi, cặn bã!”
Một nữ nhân rất béo, trang điểm xinh đẹp, tư thái của nàng thực sự là khiến người ta không dám xu nịnh.
Một tay kéo khăn tay, cười ha ha nói với vị trưởng lão kia của Đạo Vũ Thiên Cung.
Trên mặt toàn là vẻ như nhìn sắc lang.
Đám người sau lưng nàng vóc dáng rất đẫy đà, hơn nữa đều trang điểm diêm dúa lòe loẹt, đồng thanh lên tiếng châm biếm vị trưởng lão kia của Đạo Vũ Thiên Cung.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cảm thấy chính là lão già không biết xấu hổ này lúc trước đã xông vào khuê phòng của người ta, muốn làm chuyện quấy rỗi, cũng may lúc đó người ta phản kháng kịp thời, bằng không thì, hu hu hu…”
Một nữ tử rất mập mạp khác đứng bên cạnh nữ tử vừa lên tiếng, trên mặt lập tức rơi xuống vài giọt nước mắt.
Nếu để người khác trông thấy tình huống này còn thật sự cho rằng nàng ta bị người khác làm nhục.
“Đúng vậy, lúc trước chính lão già đê tiện này đã lén vào khuê phòng của sư tỷ.”
“Chính là hắn, chính là hắn.”
Những âm thanh như vậy lập tức vang lên rất nhiều.
Giọng nói của họ lập tức lan truyền ra trong đám người.
“Các người, tức chết lão phu rồi, phụt!”
Sắc mặt của trưởng lão này tràn đầy bi phẫn, thường ngày hắn luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa trước giờ đều rất coi trọng phẩm tiết.
Danh tiếng của hắn ở Đạo Vũ Thiên Cung trước giờ đều là một trưởng bối chính đạo.
Nhưng bây giờ đám nữ tử mập mạp của Hoa Nguyệt Tông này đều trăm miệng một lời.
Rõ ràng là không tiếc dùng sự trong trắng của các đệ tử trong cung để làm vấy bẩn hắn.
Những người có mặt ở đây không thiếu gì người muốn chống đối với Đạo Vũ Thiên Cung.
Đến lúc đó, những người này lan truyền tin tức này ra thì một đời trong sạch của hắn sẽ mất hết.
Sau khi những người này lên tiếng, những người tới vây đánh Đạo Vũ Thiên Cung cũng theo đó mà bịa đặt một vài chuyện, rõ ràng là muốn vấy bẩn Đạo Vũ Thiên Cung.
Nhất thời, sắc mặt của Cổ Nguyệt Nhi lập tức trở nên vô cùng âm trầm, nàng không phải cảm thấy những việc này là thật, đây hoàn toàn là vẩy nước bẩn cho Đạo Vũ Thiên Cung.
Điều nàng quan tâm là những người này hiện giờ không hề kiêng nể gì Cổ Tiên Giáo bọn họ.
Ai mà không biết mối quan hệ giữa Đạo Vũ Thiên Cung và Cổ Tiên Giáo chứ.
Đôi mắt Cổ Nguyệt Nhi khẽ chuyển động, nhìn về nơi xa, trong lòng hơi có chút khó hiểu.
Thực ra nàng cũng không biết đạo thống nào đã truyền lời cho Cổ Tiên Giáo bọn họ, đến cả thế lực của phu quân tương lai của nàng cũng mặc kệ.
Mà may là nhất mạch của nàng vẫn bằng lòng lén giúp đỡ nàng một chút.
“Vị đạo hữu này nếu đã đến rồi thì sao không xuống đây gặp mặt?”
Cổ Nguyệt Nhi ngước mắt nhìn lên tiên vân ở phía xa, lớn tiếng nói, nàng hiện tại cũng có thể cảm nhận được ở nơi xa có người tới rồi.
Khí Vận Chi Tử Võ Tôn lúc này hơi nheo mắt lại, hắn bây giờ có một loại cảm giác chủ mưu đứng sau vụ việc các đạo thống vây đánh hắn lần này chính là người mà Nguyệt Nhi vừa mới nhắc đến.
Đây là một cảm giác mơ hồ.
Lúc này cũng không có ai lớn tiếng ầm ĩ nữa.
Nhưng không có hồi âm cho lời nói của Cổ Nguyệt Nhi.
Mà ngược lại, sắc mặt của một bộ phận những người cao tầng bao vây Đạo Vũ Thiên Cung ở đây đột nhiên trở nên quái lạ.
“Trước hết hãy phá hủy một nửa Đạo Vũ Thiên Cung đã!”
Đây là lời mà bọn họ nghe được.
Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh những người này sau khi nhận được truyền âm từ cao tầng của đạo thống cổ tộc mình mà giơ đồ đao lên, trực tiếp tiến đánh Đạo Vũ Thiên Cung.
Rất nhanh, trong Đạo Vũ Thiên Cung truyền ra những tiếng kêu rên thảm thiết.
“Các ngươi dám!”
Sắc mặt của Võ Tôn vô cùng phẫn nộ nhìn màn này, đạo thống mà hắn vất vả khổ sở xây dựng bao lâu nay, bây giờ tận mắt hắn trông thấy nó sắp máu chảy thành sông.
Đạo Vũ Thiên Cung là tâm huyết của hắn, chứng kiến cảnh tượng này, trái tim hắn giống như đang nhỏ máu.
Hắn là một người có dã tâm rất lớn, muốn từ từ bồi dưỡng thế lực của bản thân để xưng bá Cổ Châu, sau đó tiến thêm một bước, lấy Đạo Vũ Thiên Cung làm nền tảng, vượt ra khỏi Cổ Châu, tiến đánh cách châu vực khác.
Nhưng cảnh tượng hiện tại dần dần biến thế lực mà hắn khổ công bồi dưỡng quay trở về con số không.