Chương 319: Đây là nhân tính
Chương 319: Đây là nhân tính Bên ngoài Lăng Thiên Đạo Tông.
Cổ Nguyệt Nhi thân mặc đồ đỏ có thần sắc cực kỳ bình tĩnh, tuy nhiên sâu trong ánh mắt của nàng lại đang có lửa giận đang thiêu đốt.
Có thể thấy được tâm tình của Cổ Nguyệt Nhi hiện tại không bình tĩnh như thần sắc của nàng.
Mỹ phụ đứng bên cạnh nàng thấy thế thì hơi lắc đầu, có thể thuyết phục được tiểu ma nữ của Cổ Tiên Giáo đi xin lỗi đã là một thành công lớn rồi, khó mà đòi hỏi thêm nữa.
Nếu nói đúng ra thì Cổ Tiên Giáo bọn hắn cũng không đắc tội gì người này cả, nhưng trong giáo bọn hắn lại không được đồng lòng, có rất nhiều phe phái khác nhau thế nên có một bộ phận người muốn Cổ Nguyệt Nhi tự mình đi xin lỗi tên kia.
Hơn nữa nhóm người này cũng không nhỏ.
Mặc dù Cổ Nguyệt Nhi thân là con gái của giáo chủ nhưng cũng là Thánh Nữ đương đại của Cổ Tiên Giáo, mà trong giáo lại không phải do một mình nhà bọn hắn độc đoán.
Những đạo thống cổ xưa như Cổ Tiên Giáo thường được nhiều gia tộc cường đại đồng thời chưởng quản.
Gia tộc của Cổ Nguyệt Nhi chỉ là một trong số đó mà thôi, tuy là gia tộc cường đại nhất trong tất cả nhưng vẫn chưa đủ để chuyên quyền độc đoán.
Đơn cử như Đại Trưởng Lão, đây là một nhân vật mà ngay cả chưởng giáo cũng không thể đối phó dễ dàng được, trước tới nay y vẫn luôn muốn thay thế địa vị dẫn đầu của Cổ Tộc trong Cổ Tiên Giáo.
Đối mặt với nhiều áp lực như thế, lại thêm phụ thân của Cổ Nguyệt Nhi cũng không muốn chỉ vì một chuyện nhỏ cỏn con như thế này mà đắc tội với người khác.
“Vào đi!”
Mỹ phụ đứng cạnh thở dài một cái rồi nói với Cổ Nguyệt Nhi.
Chuyện lần này thật sự là không còn đường nào cả, Thái Cổ Tiên Vực là nơi pháp tắc sâm nghiêm, cũng là nơi thực lực vi tôn, Cổ Tiên Giáo bọn hắn mặc dù không yếu nhưng một khi vô tình hay cố ý đắc tội một truyền nhân của Cổ Tộc cường đại khác thì cũng phải tự mình đi bồi tội.
Quả thật là đáng buồn.
Nếu tính ra thì chuyện này ai là người sai?
Rõ ràng tên truyền nhân Cổ Tộc kia không nói lời nào liền trực tiếp dẫn người đi vây công và diệt môn người ta.
Thậm chí ngay cả nguyên nhân hay lý do cũng không thèm đưa ra, giống như một trò đùa vậy.
Muốn diệt thì lập tức diệt ngươi.
Nói diệt tộc thì liền diệt tộc.
Thậm chí đối phương còn không cần trực tiếp ra tay mà chỉ cần một câu nói thôi là ngươi đã bị diệt tộc rồi.
Điều làm người khác khổ sở nhất chính là bản thân ngươi chỉ cần đứng lên bênh vực lẽ phải, chỉ trích người kia một tý thì người đầu tiên lên án ngươi không phải địch nhân mà là chính gia tộc đạo thống của ngươi.
Đây là nhân tính.
Thế nên tâm tình của nàng hiện tại cực kỳ khó chịu.
Tuy nhiên nói sao thì nói đây cũng là quy tắc của Tiên Vực, kẻ yếu chết cường giả sống, kẻ yếu chỉ xứng đáng làm con cờ cho cường giả khống chế mà thôi.
…
“Chúng ta lại gặp mặt rồi công tử.”
Mỹ phụ nhìn sang Tần Cửu Ca đang ngồi cao trên Đại Điện rồi mỉm cười nói.
Tại mấy ngày trước Thánh Nữ trong giáo của nàng chỉ đứng ra chống đối vị công tử trước mắt này một chút.
Chưa qua mấy ngày, vị công tử trước mắt còn chưa lên tiếng thì thế lực sau lưng nàng đã bắt các nàng tới đây để tự mình xin lỗi rồi.
Thật ra có nhiều người thuộc một mạch của Cổ Nguyệt Nhi muốn trợ giúp Võ Tôn, nhưng tiền đề là bọn hắn chỉ có thể âm thầm trợ giúp.
Nếu như trực tiếp trợ giúp thì không có chỗ tốt gì đối với Cổ Tiên Giáo bọn hắn cả.
Cũng có thể nói mặc dù Cổ Nguyệt Nhi dù rất tức giận khi thấy Võ Tôn bị trọng thương nhưng nàng không thể nói gì tên công tử trước mắt cả.
Nhiều nhất nàng chỉ có thể dùng đan dược và nhiều vật phẩm trị thương khác âm thầm trợ giúp y, cũng như âm thầm cứu giúp một số người của Đạo Vũ Thiên Cung, những việc này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận.
“Có chuyện gì!”
Thần sắc Tần Cửu Ca vô cùng bình tĩnh mà nhìn sang vị Thiên Tôn của Cổ Tiên Giáo, trong mắt không hề có chút e ngại nào.
Đối với Tiên Cổ Tần Tộc thì cường giả Thiên Tôn có rất nhiều.
Chỉ cần Tần Cửu Ca không làm chuyện gì quá đáng lắm thì tất cả cường giả Thiên Tôn đều sẽ nể mặt Tần Tộc sau lưng hắn.
Thế nên tuy cường giả Thiên Tôn đối với nhiều người là một ngọn núi cao không thể chạm nhưng đối với Tần Cửu Ca thì cũng bình thường mà thôi.
“Mấy ngày trước Thánh Nữ của giáo ta có hơi bất kính một chút đối với công tử, hi vọng công tử có thể tha thứ?”
Vị mỹ phụ này lên tiếng nói với Tần Cửu Ca, trong giọng nói của nàng mang theo một ít cầu khẩn.
Không còn cách nào cả, thế lực không bằng người nên chỉ có thể cầu khẩn mà thôi.
Tần Cửu Ca vẫn không nói lời nào mà nhìn Cổ Nguyệt Nhi, nhìn dáng vẻ của nàng hắn liền biết nàng không nguyện ý tới nơi này, chắc chắn là do trong giáo ép nàng tới.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Tần Cửu Ca cười nhạt một cái, đây là chỗ tốt mà thân phận Đạo Tử mang lại.
“Vậy Cổ Thánh Nữ nghĩ sao?”