Chương 344: Rau hẹ đã đủ lớn
Chương 344: Rau hẹ đã đủ lớn “Đinh. Chúc mừng chủ nhân đạt được năm vạn Khí Vận Điểm.”
Một giọng nói của hệ thống vang lên trong tâm trí của Tần Cửu Ca. Luân Hồi Đế Cảnh là một bảo vật rất quan trọng đối với Khí Vận Thần Tử Loạn Không ở cả giai đoạn hiện tại và trong tương lai.
Bây giờ Tần Cửu Ca đã lấy được Luân Hồi Đế Cảnh này từ tay của Loạn Không, tự nhiên sẽ nhận được rất nhiều Khí Vận Điểm.
“Còn có thể.”
Tần Cửu Ca lúc này không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, mà nhìn vào chiếc gương trong tay tỏa ra ánh sáng thần thánh kỳ quái.
Luân Hồi Đế Cảnh.
Chiếc Gương Luân Hồi Đế Cảnh này là thứ tốt nhất mà hắn có được trong chuyến đi của mình, và năm vạn Khí Vận Điểm hoàn toàn không thể so sánh với nó.
“Sức mạnh vẫn chưa nên phát ra hết. Có vẻ như bị hư hỏng một chút sau khi bị phong ấn.”
Tần Cửu Ca nhìn Luân Hồi Đế Cảnh trong tay, trong lòng suy nghĩ một chút.
Khí Vận Thần Tử không hổ là Khí Vận Thần Tử, ngay cả đồ tốt như vậy cũng có được, chỉ có thể nói rằng Khí Vận của Khí Vận Thần Tử quả là nghịch thiên.
“Đây là một thứ Đế Khí đã bị phong ấn. Tuy rằng nó đã bị phong ấn, nhưng đối với ta bây giờ nó vẫn là một bảo vật rất tốt.”
Trong lòng Tần Cửu Ca có chút vui mừng, dù sao hắn đã cắt rau hẹ lâu như vậy, tuy rằng đối với hắn đều chấp nhận được, nhưng vẫn không đáp ứng được mong đợi của Tần Cửu Ca.
Tuy nhiên, lần này, Luân Hồi Đế Cảnh rất phù hợp với Tần Cửu Ca.
Cây rau hẹ mà lần này cắt đã đủ lớn.
“Đa tạ Đạo Tử.”
Vương Đằng Phi đi tới bên cạnh Tần Cửu Ca nói lời cảm tạ, trên mặt Vương Đằng lúc này lộ ra vẻ đắc ý, nếu như lần này Tần Cửu Ca không tới, Vương Đằng nhất định phải dùng loại bảo vật tương tự như Loạn Không Toái Giới Thần Phù mới có thể trốn thoát.
Nhưng Vương Đằng không phải là Tần Cửu Ca, với thân phận và những cơ duyên mà hắn có được thì cũng chỉ có mấy món bảo vật mà thôi.
Nó thuộc loại sau khi dùng hết thì có khả năng cao sẽ không lấy được nữa.
Vì vậy, nếu không cần thiết thì cũng không cần sử dụng bảo vật giống như loại đó.
“Không có gì đâu, chúng ta đã là bằng hữu rồi, không phải sao?”
Tần Cửu Ca nói với Vương Đằng một cách thân thiện, với nụ cười trên môi.
Khiến người ta có cảm giác như một làn gió xuân thổi qua.
“Cảm ơn Đạo Tử.”
Trong lòng Vương Đằng lúc này đang rất vui, Đạo Tử của Cổ Tộc này đối nhân xử thế thật sự rất tốt.
Hắn không chỉ giúp hắn ta giải quyết rắc rối lớn trên người Tinh Nguyệt mà hơn nữa giờ đây xem như hắn đã cứu được bản thân mình và Tinh Nguyệt.
“Đạo Tử, đây là bảo vật mà ta tìm thấy được ở đây.”
Vương Đằng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nhanh chóng lấy ra mấy bảo vật từ trong Nhẫn Trữ Vật và nói với Tần Cửu Ca.
Dù thất bại ở khá nhiều nơi nhưng hắn vẫn lấy được một số bảo vật.
“Đạo Tử đại nghĩa, không biết bản đồ kho báu này có phải quá cũ hay không. Có rất nhiều nơi trong này không có bảo vật gì.”
Vương Đằng thở dài nhìn Tần Cửu Ca và nói, Đế Phần chỉ mới mở ra trong khoảng thời gian này, trước đó cũng không có mở ra.
Vì vậy, bản đồ kho báu trong tộc này có thể không hoàn toàn chính xác.
Gia tộc cũng chỉ tặng bản đồ kho báu này cho Vương Đằng với ý nghĩa tượng trưng để cho Vương Đằng thử thời vận của mình mà thôi.
Rốt cuộc ai cũng không thể biết tình hình cụ thể trong bên trong Đế Phần.
Vì vậy Vương Đằng cảm thấy thật tốt khi mình có thể tìm được những bảo vật này.
Mặc dù chúng không đáp ứng được mong đợi của hắn.
“Bảo vật mà Đạo Tử tìm được, Vương Đằng sẽ đưa cho Đạo Tử mà không lấy một xu.”
Vẻ mặt Vương Đằng lúc này rất trịnh trọng khi nói với Tần Cửu Ca.
Đạo Tử đã cứu hắn, nếu hắn không nói lời nào để cảm tạ, trong lòng Vương Đằng sẽ thấy rất có lỗi.
Như lời Vương Đằng nói, hắn ta chọn một ít bảo vật trong tay và giao cho Tần Cửu Ca.
Lúc này, đôi mắt của Đạo Tinh Nữ Đế không muốn lại nhìn Vương Đằng lấy một cái.
Tần Cửu Ca giả vờ từ chối hai lần rồi bỏ bảo vật do Vương Đằng đưa tới vào Túi Trữ Vật của mình.
Đừng nói, đại rau hẹ tự động đưa tới chính là không tầm thường.
Vừa thơm, vừa ngọt mà lại giòn.
“Xem ra Khí Vận Thần Từ Vương Đằng này còn có thể giữ lại được, một thời gian nữa sẽ cắt đứt hoàn toàn.”
Tần Cửu Ca nhìn Vương Đằng có chút cung kính đối với mình, trong lòng thầm nghĩ.
Tần Cửu Ca bây giờ muốn lợi dụng Khí Vận Thần Tử Vương Đằng này, để đối phó với Khí Vận Chi Tử Võ Tôn và Khí Vận Thần Tử Loạn Không cùng một lúc.
Mặc dù dựa vào thực lực của Vương Đằng thì Vương Đằng không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người này, nhưng Vương Đằng giống như chú cún con bên cạnh Tần Cửu Ca.
“Chỉ cần Vương Đằng ở bên cạnh giúp đỡ ta, hoàn toàn có thể làm hao mòn Khí Vận của những Khí Vận Nhân Vật kia.”
Tần Cửu Ca nhìn Vương Đằng, trong đầu có chút suy nghĩ.
Đây là một lợi thế hoàn toàn không thể so sánh được với Khí Vận Chi Tử đang bị Tần Cửu Ca hoàn toàn khống chế bằng Đại Đạo Ma Chủng.
Không cần biết Khí Vận Nhân Vật Chính bị Đại Đạo Ma Chủng của Tần Cửu Ca khống chế dù nói thế nào thì vẫn đều là bị người ta không chế, là thứ bị thiếu đi một cái gì đó.
Vào thời điểm khi những Khí Vận Nhân Vật Chính kia đang bị Tần Cửu Ca dùng Đại Đạo Ma Chủng khống chế đối mặt với Vương Đằng, trừ khi họ gặp nhiều may mắn hơn Loạn Không, nếu không sẽ bị Loạn Không đánh bại.
Mà không phải hiện tại Khí Vận của Vương Đằng chỉ cao hơn Loạn Không một chút, có thể dùng Khí Vận áp chế Loạn Không.
Đây là sự khác biệt giữa Khí Vận Nhân Vật Chính được nuôi trong nhà và Khí Vận Nhân Vật Chính hoang dã bên ngoài.