Chương 107: Bầy Cương Thi
=== oOo ===
"Rầm, rầm, rầm, rầm..."
Bốn tiếng nổ vang lên, Cương Thi Vương giãy thoát khỏi xích sắt trên bức tường.
Vương Vũ thầm tặc lưỡi, mẹ nó chứ con này mạnh tới cỡ nào, giãy đứt cả xích sắt được.
"Grào!!!
Cương Thi Vương thoát khỏi trói buộc, gầm lên một tiếng rồi lập tức đuổi theo Vương Vũ.
Nhìn tốc độ của Cương Thi Vương, Vương Vũ yên tâm... Con BOSS này tuy có sức mạnh khá lớn, nhưng tốc độ không nhanh hơn đám thợ mỏ cương thi bên ngoài là bao.
Cương Thi Vương, Học Đồ Thợ Rèn Jessy (Cấp 35) (BOSS) (Bạch Ngân)
HP: 300.000
MP: 5.000
Kỹ năng: Cự Lực Xung Kích, Triệu Hồi Cương Thi, Tia Nhìn Hóa Quặng.
"Con người chết tiệt, đây chính là sự trừng phạt cho sự tham lam của ngươi!"
BOSS đúng là trâu bò, đã cứng đơ thành như vậy rồi mà vẫn còn nói được.
Còn chưa dứt lời, ánh sáng màu đen lóe ra từ trên Cương Thi Vương Jessy, một bàn tay cực lớn quấn đầy xích sắt to đùng lập tức đập xuống đầu Vương Vũ.
Lần này tốc độ của nó khá nhanh. Vương Vũ khẽ cười một tiếng, hắn lùi sau một bước vừa vặn né tránh được đòn đánh của BOSS, rồi thân mình thoáng động chuẩn bị phản kích, đột nhiên chân nặng trịch xuống, tốc độ chậm đi.
"Trúng độc rồi!!"
Sắc mặt Vương Vũ đầy căng thẳng, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đám cương thi xung quanh đang ùa tới như thủy triều...
Đểu quá, lại còn gọi lũ đàn em tới nữa... Vương Vũ bực bội liếc Cương Thi Vương một cái, quay người bỏ chạy.
Lúc này có khoảng trên trăm con cương thi trong mỏ khoáng, chúng có thể giảm tốc độ và làm mất máu liên tục thì thôi, Vương Vũ có thể dựa vào thân pháp tránh thoát được, nhưng kỹ năng Roi Quật đểu giả kia, hắn dù có làm thế nào cũng không né được.
Lúc này Vương Vũ mới cấp 18, có cấp độ cao nhất trong đám người chơi, nhưng chẳng là gì trong mắt đám quái vật này. Những con Đốc Công vô lại kia cứ một con là một roi, với lượng máu chỉ có bảy tám trăm kia của Vương Vũ thì vài giây là sẽ bị quất chết ngay.
Cương Thi Vương Jessy dường như biết Vương Vũ định chạy trốn ra khỏi mỏ quặng, nó lại gào thét lên một tiếng. Đám Thợ Mỏ Đầu Mục và Cương Thi Đốc Công tranh nhau lao tới chỗ cửa vào mỏ.
Khi Vương Vũ chạy tới cửa vào, nơi đó đã bị chúng nó chen chúc che đậy hoàn toàn, không có lấy một kẽ hở nào.
Trên trăm con cương thi gầm rú chặn cửa, động tĩnh đó chắc là rất to lớn.
Lúc này đám thợ mỏ Tung Hoành Thiên Hạ ở tầng hai của mỏ quặng nghe thấy động tĩnh trên tầng ba, đều nhao nhao ngó lên nhìn, thầm nghĩ: Cái tên ban nãy đã tạo nghiệp gì mà khiến tầng ba ầm ỹ gà chó không yên thế kia.
Trong khi những người ở đây buồn bực, thì ánh sáng lóe lên.
Vương Vũ mở Tịch Chi Dược Thiên, rơi vào bên cạnh những người này.
Thấy Vương Vũ chạy ra, bọn họ càng kinh ngạc hơn, thế trận to lớn hoành tráng như vậy mà còn có thể trốn được? Tên này cũng lớn mạng đấy...
"Mau chạy đi, BOSS đến rồi!!" Vương Vũ đáp xuống đất, lau mồ hôi một phen, sau đó nói với đám thợ mỏ kia.
Vương Vũ là người tập võ, luôn duy trì và tuân thủ theo võ đức, chuyện do chính hắn gây ra, dù sao cũng không thể làm liên lụy khiến người ta bị chết lây.
"BOSS? Lại còn có BOSS, mau gọi người!"
Nhưng những người chơi này thì lại không có tâm tư đơn thuần ngây thơ như hắn... BOSS ở bản đồ dã ngoại là rất ít, thật vất vả mới thấy một con, sao có thể bỏ chạy cho được. Bọn họ nghĩ thầm, tên này vô sỉ thật, lại định một mình độc chiếm BOSS.
Những thợ đào mỏ kia khinh bỉ liếc Vương Vũ một cái, bắt đầu lên kênh công hội gọi người.
"Thiên Lôi lão đại, các người sắp về đây chưa? BOSS xuất hiện trong mỏ quặng này!"
"BOSS? Ôi tốt quá, bọn ta tới cửa rồi, ngươi cứ theo dấu BOSS đi!"
Thiên Lôi lão đại có tên đầy đủ là Thiên Lôi Vô Vọng, chính là tên đại ca đeo thanh kiếm Bạch Ngân đã bị Vương Vũ giết chết trong hai chiêu.
Tung Hoành Thiên Hạ dám chiếm cứ khu vực khai thác mỏ ở các thành chính, tất nhiên cũng là một công hội lớn. Hôm nay bọn họ bỗng dưng bị giết nhiều người như vậy, dù thế nào cũng phải lấy lại danh dự. Cho nên sau khi phục sinh, Thiên Lôi Vô Vọng lập tức triệu tập anh em tới mỏ quặng báo thù, ai ngờ trời xanh thương yêu, làm cho hắn ta bỗng kiếm được một con BOSS.
Ngay khi Vương Vũ nói chuyện với những người kia, đội quân cương thi đã rầm rập gào thét vọt xuống tầng hai.
"Đáng ghét quá mà..." Vương Vũ day day lỗ tai, quay người bỏ chạy xuống tầng một. Lúc hắn chạy tới cửa vào, đột nhiên nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo truyền tới từ tầng một.
"Tung Hoành Thiên Hạ dọn bãi đánh BOSS, đám ăn hại các ngươi mau cút đi, từ nay về sau không được phép tới mỏ quặng Lạc Nhật nữa, biết chưa!"
Kỳ thật theo lý mà nói, tầng hai và tầng ba của mỏ quặng chỉ có một tầng ngăn cách, dù có thông với nhau, nhưng lại bị giới hạn rõ phạm vị thù hận, đáng lý Vương Vũ ra khỏi tầng ba, những con cương thi này phải không còn thù hận nữa mới đúng.
Không còn cách nào khác khi Vương Vũ đã trực tiếp chọc giận Cương Thi Vương, khiến tất cả cương thi đều tiến vào trạng thái nhiệm vụ đặc biệt.
Nhiều cương thi cấp 30 như vậy, nói thật Vương Vũ cảm thấy bản thân có tốt bụng đến mấy thì cũng không lao đầu vào chỗ chết.
Ban nãy hắn giết một mạch từ tầng ba ra đây, tất nhiên biết những con cương thi này đều là quái có phòng ngự vật lý cao, cho nên ngay từ ban đầu hắn chỉ nghĩ đến việc chạy ra khỏi mỏ quặng. Hiển nhiên, với Vương Vũ khi có Tịch Chi Chiến Ngoa mà nói, việc thoát khỏi mỏ quặng không hề khó khăn gì.
Nhưng lúc này khi Vương Vũ nghe thấy giọng nói của Thiên Lôi Vô Vọng, hắn đột nhiên thấy vui sướng.
Một tầng kêu loạn lên như vậy, ắt hẳn là có không ít người. Nếu bọn họ muốn chết, thôi hắn giúp bọn họ vậy.
Khi Vương Vũ nghiêng đầu nghĩ cách hại người, đội quân cương thi và người của Tung Hoành Thiên Hạ đồng thời chui vào tầng hai.
Nhìn đám quái cương thi đông đúc mà lại đang liên tục chui vào, Thiên Lôi Vô Vọng nhất thời giật mình.
Mẹ nó, đây là đánh BOSS hay quái vật công thành, sao có nhiều cương thi đến vậy.
Không chờ Thiên Lôi Vô Vọng kịp chất vấn đám thợ mỏ đàn em, bầy cương thi có trí thông minh thấp này coi đám người Thiên Lôi Vô Vọng thành viện binh của Vương Vũ, rít gào xông tới.
Thừa lúc rối loạn, Vương Vũ chạy vào trong một góc nhỏ, đạp lên khoáng thạch, nhảy hai ba cái lên trên một mỏm đá giữa không trung, ngồi đó xem trò hay.
Tầng hai của mỏ quặng không có đèn ma pháp, toàn bộ đều được chiếu sáng bằng các bó đuốc, cho nên hoàn toàn chẳng có ai nhận ra là bên trên còn có người. Còn Vương Vũ ngồi trên đó, có thể nhìn rõ ràng bên dưới.
Người bên Tung Hoành Thiên Hạ đúng là không ít, có chừng bảy, tám chục người, đứng đầy khắp cả khu này.
Cương thi tuy nhiều, cửa hang lại nhỏ, nên trong lúc nhất thời chúng không thể chui vào hết được, thành thử số lượng hai bên coi như là xấp xỉ nhau.
Lúc vừa mới giao chiến, người của Tung Hoành Thiên Hạ bị lũ quái cấp 30 này đánh cho ngơ ngác cả ra, nhưng dù sao bọn họ đều là cao thủ nên đã nhanh chóng ổn định trận hình, tanker đứng trước, Pháp sư ở sau, Mục sư thì buff, Thuật sĩ khống chế, Cung thủ và Thích khách thì tung chiêu.
Đây đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa quân chính quy và quân ô hợp, đừng tưởng những người chơi này mới tầm cấp mười lăm, nhưng khi họ đứng theo trận hình lại có thể đánh cho đám quái vật kia không thể ngẩng đầu lên được.
Ma pháp rồi mũi tên bay loạn xạ, những bông hoa tử vong không ngừng bốc lên và tan đi.
Trận chiến giằng co chừng mười mấy phút đồng hồ, đám cương thi mới bị tiêu diệt gần như hết sạch, dưới đất rơi đầy những trang bị. Lúc này người của Tung Hoành Thiên Hạ mới lau mồ hôi hột, bắt đầu bốc phét với nhau:
"Hừ, ta tưởng quái cấp ba mươi trâu chó thế nào, xem ra cũng chỉ thế mà thôi."
"Đương nhiên, lúc chúng ta cấp mười đã có thể giải quyết mấy con quái rác rưởi này rồi!"
"Rống!!"
Đúng lúc này, dị biến phát sinh. Một tiếng rống to vang dội đập vào tai mọi người. Ngay sau đó, mỏ quặng rung lắc, tảng đá trên đỉnh hầm mỏ rào rào rơi xuống, một con cương thi cỡ bự chui ra từ tầng ba.
Chính là Cương Thi Vương Jessy.
"Đây là Cương Thi Vương? Ha ha, cũng chẳng ra làm sao cả, kaka..."
Trang 55# 1