Chương 112: Toàn Chân Giáo Chạy Mau
=== oOo ===
"Hít..."
Hiểu được ý đồ của Vô Kỵ, sáu người còn lại đều dồn dập hít sâu một hơi, đây là muốn giá họa cho người khác, liệu hắn ta có thể hiểm độc hơn nữa không...
"Hì hì!" Vô Kỵ cười nói: "Đến lúc đó chúng ta thế này thế kia, thì cho dù bọn họ là Tung Hoành Thiên Hạ, có lẽ cũng không thể toàn thân mà quay ra được..."
Ký Ngạo nói: "Quá bỉ ổi, không biết chú Ngưu có chịu làm hay không, người luyện võ bọn họ não cũng không được tốt lắm..."
Là người duy nhất từng chứng kiến cao thủ võ công trong hiện thực, Ký Ngạo cũng có chút hiểu biết về loại người này, họ giống như một đám người sống theo chuẩn mực đạo đức, hành vi vô liêm sỉ như giá họa cho người khác này, trong mắt những người kia không khá hơn cướp bóc cưỡng bức là bao.
Danh Kiếm Đạo Tuyết thản nhiên nói: "Không sao, hắn sẽ làm!"
Thằng nhóc Vương Vũ này nhìn qua thành thật hiền lành, khi chưa đến Toàn Chân Giáo, cũng không phải chưa từng làm chuyện xấu bụng gì bao giờ, ví dụ như một lần ở trong rừng rậm kia, người của Thiên Hạ Mạt Thế bị Vương Vũ đánh chết, cũng chính là bị Vương Vũ gài bẫy chết.
Xuân Tường nói: "Hắn không làm lão phu cũng sẽ nghĩ cách cho hắn làm."
"Mấy người lớn các ngươi, trái tim đều đen tối như vậy sao?" Ký Ngạo hoảng sợ hỏi.
"Cái này gọi là chiến thuật, có hiểu không hả, anh bạn nhỏ! Dù sao chúng ta là vinh quang của thành Dư Huy, chúng ta bị giết rồi, sẽ khiến cả thành Dư Huy mất mặt, ai cũng có trách nhiệm bảo vệ người của Toàn Chân Giáo thôi mà!" Vô Kỵ xoa đầu Ký Ngạo nói.
Ký Ngạo: "..."
Nhưng đúng lúc này, Vương Vũ đã quay lại. Nhìn thấy Vương Vũ, trong lòng mọi người giật mình hoảng sợ, quan sát tỉ mỉ mấy lần, xác nhận đây là hàng thật, sau đó mới yên lòng.
Nhìn thấy mọi người vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, Vương Vũ khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Ta đăng xuất một lát ăn bữa cơm, các ngươi đã gặp ma à?"
"Mẹ nó, ngươi không biết đâu, ngươi vừa đi thì có một người đóng giả thành bộ dạng của ngươi, đến đánh lén chúng ta..." Minh Đô giận dữ nói.
Vương Vũ kinh ngạc kêu lên: "Thật hay giả? Có thương vong gì không?"
Minh Đô nói: "Thôi đi, chút thủ đoạn đó sao có thể dọa được những người anh minh sáng suốt như chúng ta, chỉ có bọn bất tài mới có thể bị..."
Nói còn chưa dứt lời, Minh Đô đã bị Ký Ngạo bóp chặt cổ.
"Ký Ngạo bị giết một lần, những người khác không có việc gì, đánh lui hắn ta rồi, có điều tên kia có hậu phương rất hoành tráng!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
Vương Vũ không hiểu hỏi: "Sao các ngươi lại không cẩn thận như vậy? Trong game này gương mặt của mọi người khác biệt nhiều như vậy, các ngươi cũng vẫn bị đánh lén sao?"
Xuân Tường nói: "Có thể là dùng thuật dịch dung linh tinh gì đó."
"Có cả thứ này nữa sao?"
"Có, đại pháp sư Moses Siegel trong học viện Pháp sư biết thuật Biến Hình, trong vòng ba mươi phút có thể biến ngươi thành một bộ dạng được chỉ định..." Minh Đô nói.
Vương Vũ cả giận nói: "Đéo đỡ được! Giả mạo ta làm chuyện xấu, thật là không thể nhẫn nhịn được nữa, thằng khốn kia tên là gì, ta đi tìm hắn ta!"
"Yêu Nghiệt Hoành Hành!"
"Hả? Không online sao..." Vương Vũ kéo ô Bạn Tốt ra tìm kiếm một lát rồi nói.
"Có online ngươi cũng không làm gì được, người kia là lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ, dưới trướng có hơn vạn người đấy!" Vô Kỵ nói.
"Tung Hoành Thiên Hạ?" Vương Vũ hiểu ra gật đầu: "Bọn họ hả, ta từng giết..."
"Đã đoán là do chính ngươi làm mà, ngươi rảnh rỗi tự dưng chọc đến bọn họ làm gì!"
Vương Vũ nói: "Là bọn họ chọc ta, bị ta giết chết mười mấy người, bẫy chết mười mấy người."
"Trâu đấy!"
Mọi người khâm phục từ tận đáy lòng, ở trong game có thể một mình giết được số người lên đến hai chữ số, có lẽ chỉ có vị này thôi.
"Bây giờ chúng ta làm gì đây?" Vương Vũ hỏi.
Những người khác mồ hôi đầm đìa, biết đối phương có hơn vạn người rồi mà còn định đi đuổi giết người ta, xem ra cũng chỉ có người này thôi.
Vô Kỵ nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Sốt ruột cái gì, Yêu Nghiệt kia đi cũng sắp được hai mươi phút rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người của họ cũng sắp đến đây!"
Vô Kỵ vừa dứt lời, ngoài cửa quán rượu ầm ĩ một trận, ngay sau đó, một đám người tràn vào.
Những người này đều có gương mặt lạ hoắc, huy hiệu trước ngực cũng không phải là công hội của thành Dư Huy, cả lũ sát khí đằng đằng, chính là người của Tung Hoành Thiên Hạ. Người dẫn đội chính là Thiên Lôi Vô Vọng, kẻ đã bị Vương Vũ giết chết hai lần.
Sau khi Thiên Lôi Vô Vọng vào cửa, đi thẳng đến trước bàn của mấy người Toàn Chân Giáo, một chân đạp lên, nhìn huy hiệu trên ngực mọi người trừng mắt hỏi: "Mấy người cũng là người của Toàn Chân Giáo?"
Vương Vũ vung tay lên hất bàn chân của Thiên Lôi Vô Vọng xuống, quay mặt sang nói: "Đúng thì sao? Muốn đánh nhau không?"
"Hả?" Nhìn thấy gương mặt của Vương Vũ, Thiên Lôi Vô Vọng lập tức ngây dại.
Vừa nãy khi ở quặng mỏ, ánh sáng tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đại khái của mỗi người, căn bản không nhìn rõ gương mặt, cho nên Thiên Lôi Vô Vọng cũng không nhìn thấy mặt Vương Vũ, trong quán rượu rất sáng sủa, dáng vẻ Vương Vũ dọa cho hắn ta sợ hết hồn.
"Lão, lão đại... Không phải các cụ nhà ngài gọi ngài đi ăn cơm rồi sao? Sao ngài..."
"Bốp..."
Sau một tiếng vang trầm đục, Thiên Lôi Vô Vọng biến thành một vệt sáng trắng.
"Hắn ta nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ta với hắn quen thuộc lắm sao?"
Vương Vũ nghiêng đầu sang nhận ra người kia chính là Thiên Lôi Vô Vọng, không nói hai lời, đấm thẳng một quyền nện chết đối phương, đáng thương Thiên Lôi Vô Vọng chết mà không rõ mình chết như nào...
"Ngưu, ngươi như vậy rất không có đạo đức, dù thế nào cũng phải để người ta nói hết câu đã chứ..." Mọi người Toàn Chân Giáo chậc chậc thở dài nói.
"Không sao đâu... Hắn ta quen rồi!" Vương Vũ thản nhiên nói.
Còn không phải sao, khoảng thời gian ngắn ngủi một giờ, Thiên Lôi Vô Vọng cũng đã bị hắn làm thịt ba lần rồi.
Những người khác của Tung Hoành Thiên Hạ nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng lơ ngơ: "Chuyện này là sao vậy, tại sao lão đại Yêu Nghiệt lại giết Thiên Lôi?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây!"
Mãi đến tận khi Thiên Lôi Vô Vọng ở khu phục sinh kịp phản ứng lại, sau khi lôi kéo bạn bè xác nhận một lần Yêu Nghiệt Hoành Hành không ở đây, lại lật tìm nhật ký chiến đấu để xem, mới biết được người giết chết mình chính là Thiết Ngưu đáng chết kia.
"Mẹ nó, tên Toàn Chân Giáo kia quả thật vô liêm sỉ, vậy mà dám dùng thuật Biến Hình mê hoặc chúng ta, rồi giết chết ta!" Thiên Lôi Vô Vọng gầm lên trong kênh đội.
"Hóa ra là như vậy!"
“Mẹ nó, đùa giỡn chúng ta như vậy, không thể nhẫn nhịn nổi nữa rồi!"
Người chơi Tung Hoành Thiên Hạ sau khi biết được sự thật, sắc mặt thay đổi cầm vũ khí xông lên.
Vô Kỵ ném một túi vàng cho chủ quán rượu, vỗ tay phát ra tiếng nói: "Xuân huynh! Chặn đường! Mọi người giữ nguyên kế hoạch hành động!"
Nói xong, Bao Tam bên cạnh Vô Kỵ đập cửa sổ quán rượu, người của Toàn Chân Giáo đều thi nhau chui ra ngoài.
Xuân Tường dùng tiểu quỷ và Bẻ Cong ngăn cản đám người kia, rồi theo sát phía sau.
Thấy người của Toàn Chân Giáo muốn chạy, người chơi của Tung Hoành Thiên hạ kêu lên trong kênh nói chuyện của công hội: "Họ nhảy qua cửa sổ chạy rồi, tất cả bảy người, huy hiệu cá Âm Dương, anh em trên đường phố chặn họ lại!"
Mọi người của Toàn Chân Giáo vừa nhảy ra khỏi quán rượu đã phát hiện danh xưng Tung Hoành Thiên Hạ quả nhiên là có danh tiếng đúng với thực tế, lúc này, bên ngoài quán rượu đã chật kín người, ít nhất cũng phải bốn năm trăm người, thế trận còn lớn hơn Liên Minh Huyết Sắc lần trước.
Mọi người vừa hạ xuống đất, người của Tung Hoành Thiên Hạ đã từ hai bên bao vây lại.
"Các ngươi đi trước đi!" Xuân Tường ném ra một Bẻ Cong, lại khống chế tiểu quỷ ngăn cản người khác xông lên, kêu lên với những người còn lại.
Những người khác không do dự chút nào, liều mạng chạy về phía sau.
Mặc dù Bao Tam và Doãn Lão Nhị không phải nghề nghiệp nhanh nhẹn, nhưng hai người họ cũng có kỹ năng Va Chạm, hơn nữa một người tấn công cao nhất một người phòng ngự cao, phối hợp với nhau trở thành nhóm đầu tiên chạy ra khỏi vòng vây.
Ma pháp của Minh Đô cực kỳ cao, ném ra Lôi Mâu, trước mặt lập tức mở ra một khoảng trống, người này lại vô cùng bỉ ổi, thừa dịp người của Tung Hoành Thiên Hạ thế trận hỗn loạn, luồn vào trong đám người vây xem, nhanh chóng thay đổi quần áo, làm bộ như một người đi đường.
Trang 57# 2