Chương 121: Long Huyết Thần Súng
=== oOo ===
"Đúng vậy!" Quân sư Độc Thủ Phong Cái cũng nói: "Lũ người Toàn Chân Giáo vô cùng đê tiện, không thấy bọn chúng cùng một giuộc với đám Tung Hoành Thiên Hạ à, chắc chắn lúc này bọn chúng đã mai phục sẵn rồi."
Độc Cô Cửu Thương nói: "Tung Hoành Thiên Hạ chỉ là một lũ game thủ đào quặng mà thôi, người có nhiều đến mấy thì tác dụng chó gì, không phải vẫn bị người ta treo lên đánh hay sao!"
Độc Thủ Phong Cái nói: "Hiện giờ hầu hết người chơi đều cấp thấp, các nghề nghiệp vẫn chưa thành hình, số lượng chính là ưu thế lớn nhất của công hội, huống chi những người bên Toàn Chân Giáo kia đều không phải là những kẻ dễ bắt nạt, có thấy tay Võ sư tên là Thiết Ngưu trong đội của bọn họ chưa? Nghe người bên Tung Hoành Thiên Hạ nói, kia là anh trai của Yêu Nghiệt Hoành Hành, có thực lực còn mạnh hơn cả Yêu Nghiệt Hoành Hành, người bình thường làm gì đối phó được hắn."
"Điều này..."
Nghe Độc Thủ Phong Cái nói như vậy, Độc Cô Cửu Thương lập tức nhớ tới Yêu Nghiệt Hoành Hành. Từ khi tới thành Thiên Long này, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã chèn ép không ít các công hội khác, hơn nữa tất cả các công hội bị hắn ta chèn ép đều không dám đứng lên phản kháng, nguyên nhân cũng là vì thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành siêu mạnh.
Độc Cô Cửu Thương cũng từng tận mắt chứng kiến thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành, tuyệt đối có thể một chọi mười hoặc hai mươi người mà không hề phí sức chút nào. Lúc này có một kẻ còn biến thái hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành xuất hiện, hơn nữa còn không đội chung trời với mình, điều này khiến Độc Cô Cửu Thương cảm thấy khiếp đảm.
"Vậy thì phải làm thế nào?" Độc Cô Cửu Thương buồn bực nói: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua chuyện này như thế à?"
"Hừ, sao có thể bỏ qua cho được. Nếu chúng nó thích cướp BOSS, vậy thì chúng ta sẽ tặng cho chúng một con BOSS! Nhưng mà chuyện này phải cần Tây Môn ra tay."
"Tây Môn? Ý của ngươi là làm cho hắn đánh con BOSS trên cao nguyên Long Huyết?" Độc Cô Cửu Thương nghe xong bèn hỏi.
"Đúng vậy, ta không tin bọn chúng có thể ăn được con BOSS đáng sợ đó!"
Độc Cô Cửu Thương vỗ tay cười vang: "Hay! Không tệ, rất âm hiểm, ta thích!"
Tây Môn vốn tên là Tây Môn Dạ Thiên, một Cung thủ trong công hội Thiên Hạ Mạt Thế. Người này có kỹ thuật bình thường, trang bị cũng bình thường, vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý, nhưng người này có một thuộc tính đặc biệt xuất sắc, đó chính là nhanh nhẹn.
Cung thủ vốn là nghề nghiệp có điểm thuộc tính nhanh nhẹn cao nhất trong trò chơi Trọng Sinh này, mà Tây Môn Dạ Thiên lại cộng full vào nhanh nhẹn, vả lại hắn ta từng làm một nhiệm vụ ẩn, nhận được một đôi giầy cực phẩm, cho nên hắn ta có tốc độ nhanh nhất ở thành Thiên Long này, mà phải nói là số một trong cả trò chơi.
Ban nãy kéo Niên Thú BOSS, nếu không có kỹ năng thả diều tầm xa của hắn, những người khác chưa chắc đã nhẹ nhàng như vậy được. Sau đó nếu không vì Xuân Tường dùng Bẻ Cong định thân Tây Môn Dạ Thiên lại, không dẫn Niên Thú đi được nữa, thì người của Thiên Hạ Mạt Thế chưa chắc đã tới nỗi, chưa kịp rời khỏi trạng thái chiến đấu đã bị tiêu diệt cả đội. Lúc này nếu để Tây Môn Dạ Thiên dẫn con BOSS đáng sợ kia, chắc chắn có thể chơi được toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo.
"Nhanh nhẹn của ta chưa đủ đâu..." Tây Môn Dạ Thiên nghe nói là đại ca muốn hắn ta đi kéo con BOSS đáng sợ kia, lòng có chút sợ sệt.
Độc Thủ Phong Cái lấy một quyển trục ra, nói: "Tấn Tiệp Chi Ảnh, là quyển trục rơi ra từ phụ bản hôm qua. Quyển trục này có thể gia tăng 100% tốc độ trong mười phút. Chừng đó thời gian đủ để ngươi đi từ cao nguyên Long Huyết tới bình nguyên Long Huyết rồi chứ!"
"Đủ, đủ rồi!" Tây Môn Dạ Thiên nhận lấy quyển trục, vui vẻ nói.
"Sau khi chuyện thành công, ta sẽ thưởng cho hai mươi vàng! Ngươi phải cố gắng lấy!" Độc Cô Cửu Thương khuyến khích.
"Cảm ơn lão đại nhiều!"
Trên bình nguyên Long Huyết, hai người bên Tung Hoành Thiên Hạ nhìn đám người Toàn Chân Giáo đuổi theo Niên Thú và ném pháo trúc vào nó, cả hai đều ngơ ngác cả người.
Những người nào khi đi đánh Niên Thú chẳng phải đều bị Niên Thú đuổi cho cụp đuôi chạy như chó sao? Thế mà những người này thì lại ngược lại, đuổi cho Niên Thú phải cụp đuôi chạy... Đúng là đã làm đảo lộn toàn bộ nhân sinh quan của cả hai người này.
Hai người đi theo sau đám người Toàn Chân Giáo, nhìn bọn họ ném rồi lại ném pháo, mãi cho tới khi Niên Thú bị dồn tới đường chết, sau đó bọn họ lại ném hai pháo hoa nữa... Trong pháo hoa rực rỡ màu sắc, Niên Thú biến thành trang bị và điểm tích lũy.
"Thì ra pháo hoa và pháo trúc là dùng để nổ BOSS! Nếu biết thế hôm qua đã không phải đánh gian nan vất vả như vậy rồi!"
"Các ngươi không dựa vào pháo hoa và pháo trúc để săn BOSS à?"
Người bên Toàn Chân Giáo có chút sững sờ, bọn họ biết Niên Thú da dày máu trâu như nào, một kỹ năng của người chơi bình thường chỉ khiến nó mất vài giọt máu mà thôi.
"Đúng vậy, công hội bọn ta nhiều người mà! Nhưng điểm tích lũy thì ít lắm, mỗi người được có 100 điểm là hết cỡ, còn chẳng bằng đi đánh Niên Thú con đâu!" Một Cây Côn Nhỏ nói.
"Chậc chậc, nhiều người đúng là trâu bò ghê!" Đám người Toàn Chân Giáo hoàn toàn bội phục.
Tung Hoành Thiên Hạ có trên một vạn người, mỗi người tung một kỹ năng, chỉ cần qua vài vòng là có thể rỉa sạch máu của Niên Thú rồi. Chiến thuật biển người gần như vô lại này, trong giai đoạn không có kỹ năng phạm vi rộng, ngay cả hệ thống cũng phải bó tay chịu thua.
Niên Thú đánh rơi ra trang bị và vật liệu đầy đất, trong đó có một khoáng vật hiếm khá thú vị.
Khoáng vật hiếm này có tên là "Thủy Tinh Ma Pháp", không thể phụ ma, không thể rèn, cũng không thể gia công... Cuối cùng nó bị Vô Kỵ ném cho Vương Vũ.
Lý do là vì Công Trình Học nhập môn của Vương Vũ cũng sử dụng khoáng vật, nếu thứ đồ này không nói rõ là không thể chế tạo linh kiện, như vậy Vương Vũ có khả năng sử dụng tới nó.
Cũng vì điều đó mà Vương Vũ đánh mất đi một cơ hội chia chác trang bị.
Sau khi chia trang bị xong, mọi người định theo đường cũ quay về cày cấp, đột nhiên một tiếng "rồng ngâm" vang lên, vọng ra khắp bình nguyên Long Huyết.
Tiếng rồng ngâm qua đi, ngay sau đó một bóng người với tốc độ vô cùng nhanh chạy tới bên phía đám người Toàn Chân Giáo. Theo sát phía sau người này là một tên có vóc dáng gầy gò.
Tên gầy gò đó tuy có hình người, nhưng đầu mọc sừng, mắt đỏ ngầu, làn da lóng lánh ánh sáng kim loại. Trong tay phải của hắn rõ ràng có cầm một khẩu súng.
Tên kia cách người chơi chạy phía trước càng lúc càng gần, tới khi cách người kia chừng gần ba mươi thước, nó giơ khẩu súng trong tay lên, người chơi phía trước lập tức hóa thành một tia sáng trắng.
Tất cả người bên Toàn Chân Giáo đều khiếp sợ.
Tấn công trong khoảng cách ba mươi mét, rốt cuộc thứ này có lai lịch gì?
Mà Một Cây Côn Nhỏ và Rất Muốn Đâm Ngươi khi thấy tên của con quái kia, cả hai đều sợ tới mức chân nhũn ra...
"Long... Long Huyết Thần Súng!"
Nếu nói tới người chơi ở thành Thiên Long có ấn tượng sâu sắc với quái vật gì nhất, chắc chắn và tuyệt đối không phải là Thánh Long Ma Long gì cả, mà là Long Huyết Thần Súng này.
Từ xưa đến nay, cho dù là trong trò chơi hay ngoài đời thực, phàm những tên có mang theo chữ "Long" và "Thần" thì thường không dễ chọc. Hai chữ trong tên của con BOSS này đã thể hiện trình độ hùng mạnh của nó như thế nào.
Dĩ nhiên, tên cũng chỉ là một danh hiệu, Long Huyết Thần Súng khiến người chơi ở thành Thiên Long này có ấn tượng sâu sắc là vì nó từng tàn sát cả tòa thành.
Khi người chơi mới đạt tới cấp mười, có một tên không biết sống chết đã liều mình chạy tới cao nguyên Long Huyết, không biết đã làm gì mà chọc tới con BOSS này. Nó giết người rồi nhưng vẫn chưa xong, còn đuổi một mạch từ cao nguyên Long Huyết tới tận thành Thiên Long, sau đó chặn ở cửa thành giết hại người chơi. Nếu không nhờ lúc cuối vệ binh ra mặt đuổi nó đi, có khi người chơi ở thành Thiên Long đều rớt về thôn tân thủ hết.
Từ đó về sau, tâm lý của người chơi ở thành Thiên Long bị che phủ một tầng bóng mờ, mà cao nguyên Long Huyết cũng trở thành cấm địa của người chơi ở thành Thiên Long. Bây giờ khi nhìn thấy Long Huyết Thần Súng, hai người Một Cây Côn Nhỏ và Rất Muốn Đâm Ngươi lại nhớ tới sự khủng bố của tên đại ma vương đã tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Trang 62# 1