Chương 120: Thiên Hạ Mạt Thế
=== oOo ===
Minh Đô cười ha ha nói: "Ha ha, ta nói tại sao tên cẩu Thương chó má kia lại đột nhiên biến mất trên bảng xếp hạng của khu 7, hóa ra là chạy đến thành Thiên Long để lăn lộn, dựa vào trí tuệ này mà cũng muốn nhặt trứng rồng?"
Xuân Tường cũng cười nói: "Ngươi chưa từng nghe thấy người ngốc có phúc ngốc sao? Nói không chừng A Thương thật sự có vận may này đấy!"
"A Thương là ai?" Vương Vũ và Doãn Lão Nhị khó hiểu hỏi.
Ký Ngạo nói: "Độc Cô Cửu Thương, trước đây chính là Kỵ sĩ trừng phạt trên bảng xếp hạng của khu 7!"
"Các ngươi là người quen cũ?"
"Quen, không thể quen thuộc hơn được nữa!" Bao Tam híp đôi mắt chứa đầy sát khí cười nói.
"Xa quê gặp người quen rồi, đúng lúc, chúng ta giúp họ giết Niên Thú cọ chút điểm!" Doãn Lão Nhị vui mừng nói.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười cười nói: "Xa quê gặp người quen thì đúng là không sai, nhưng bạn cũ cũng có thù oán! Ngươi chưa từng nghe nói đến Độc Cô Cửu Thương, vậy Bạch Mã Ngân Thương thì sao?"
"Bạch Mã Ngân Thương! Lão đại của Thiên Hạ Mạt Thế, hóa ra là đám cặn bã kia! Thảo nào tên nghe quen tai như vậy!" Doãn Lão Nhị nghe đến Bạch Mã Ngân Thương, nhất thời hiểu rõ nói.
Thiên Hạ Mạt Thế cũng là một công hội lớn nổi tiếng, mà nổi tiếng hơn nữa chính là người của công hội này tính cách vô cùng tồi tệ, vây đất cướp quái là chuyện thường như cơm bữa, nhưng bất đắc dĩ họ thế lực to lớn, cho nên không ai dám trêu chọc họ, ban đầu khi Doãn Lão Nhị ở thôn Thự Quang, cũng đã từng bị họ chọc giận.
Doãn Lão Nhị là một người chơi game lâu năm, nếu biết Toàn Chân Giáo, đương nhiên không thể không biết đến kẻ thù truyền kiếp của Toàn Chân Giáo là Thiên Hạ Mạt Thế.
Nói đến cùng, Toàn Chân Giáo sở dĩ nổi tiếng như vậy, hơn nửa là vì nhiều năm như thế vẫn kiên trì liên tục quấy rối Thiên Hạ Mạt Thế, nên mới được người ta khắc sâu trong lòng.
Dù sao chính là vẻn vẹn sáu người này, trò chơi nào cũng đều bị Thiên Hạ Mạt Thế hạ lệnh đuổi giết, nhưng vẫn còn có thể nghênh ngang trên đường phố, cái này muốn người ta không nhớ đến cũng rất khó khăn.
Vương Vũ cau mày nói: "Thiên Hạ Mạt Thế, hình như ta từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi."
"Đương nhiên từng nghe thấy, ngươi đã quên rồi, đám người mà lần trước hai ta gặp phải ở rừng cây nhỏ cũng chính là người của Thiên Hạ Mạt Thế!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
"À, bọn họ hả!" Vương Vũ nhớ đến Anh Quang có cái đầu hói rất to kia, thật sự rất đặc trưng.
Mà những người khác thì lại ồn ào suy đoán: "Ôi chao, Thiết Ngưu và Đạo Tuyết cũng chui ra từ rừng cây nhỏ rồi, còn bị người bắt được hết... Thật là tin tức chấn động."
"Vậy thì hay rồi!" Vương Vũ đột nhiên nói.
"Gặp phải kẻ thù cũ thì có gì hay?" Doãn Lão Nhị khó hiểu hỏi.
Vương Vũ nói: "Vốn dĩ các ngươi nói cướp BOSS, trong lòng ta còn có gánh nặng, bây giờ đã không còn nữa rồi!"
Mọi người: "..."
Khi người của Toàn Chân Giáo tán gẫu trong kênh đội, hai người Rất Muốn Đâm Ngươi đã làm ầm ĩ với Bích Vân Sinh, giương cung bạt kiếm mắt thấy chỉ lát nữa là ra tay đánh nhau.
Vô Kỵ cười ha ha đi tới, hỏi Bích Vân Sinh: "Bãi quái này là của Thiên Hạ Mạt Thế các ngươi?"
"Không sai!" Bích Vân Sinh lớn lối nói: "Ngươi có ý kiến gì không?"
"Ha ha, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là của Toàn Chân Giáo chúng ta rồi! Ngươi không có ý kiến chứ!" Giọng điệu của Vô Kỵ còn kiêu ngạo hơn cả Bích Vân Sinh.
"Toàn, Toàn Chân Giáo?" Bích Vân Sinh nghe thấy lời nói của Vô Kỵ thì vội vàng cúi đầu, huy hiệu Cá Âm Dương ở ngực Vô Kỵ vô cùng chói mắt.
"Lão đại, có người của Toàn Chân Giáo!" Sau khi nhìn thấy huy hiệu trên người Vô Kỵ, việc đầu tiên Bích Vân Sinh làm là lên kênh công hội thông báo cho Độc Cô Cửu Thương.
Độc Cô Cửu Thương đang đánh Niên Thú BOSS, nghe thấy tin tức này, suýt nữa bị Niên Thú đạp chết.
"Sao đám không biết xấu hổ kia lại chạy đến thành Thiên Long rồi?" Độc Cô Cửu Thương hỏi.
"Không rõ lắm, hình như đi cùng người của Tung Hoành Thiên Hạ!"
Độc Cô Cửu Thương buồn bực nói: "Không thể nào, không phải họ vừa mới đánh một trận một mất một còn với Tung Hoành Thiên Hạ sao?"
"Bọn họ ở ngay biên giới này, ta nhận ra được huy hiệu của họ!" Bích Vân Sinh nói.
Độc Cô Cửu Thương vội vàng quay đầu nhìn về phía biên giới, vừa đúng lúc nhìn thấy Vô Kỵ vẫy tay chào hỏi với hắn ta: "A Thương, đã lâu không gặp!"
"Đệt! Đám chó má này nhất định là đến cướp BOSS! Ngăn họ lại! Những người khác rời trạng trái chiến đấu!"
Ở trong game, Toàn Chân Giáo cướp BOSS của Thiên Hạ Mạt Thế đã thành đạo lý hiển nhiên, không chỉ có Toàn Chân Giáo cho rằng như thế, ngay cả người của Thiên Hạ Mạt Thế cũng cho rằng như thế.
Nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Cửu Thương, đám người Bích Vân Sinh không nói hai lời, vung đao chém xuống.
Mấy người Bích Vân Sinh này chẳng qua cũng chỉ xếp hạng thứ hai trong Thiên Hạ Mạt Thế, làm sao có thể là đối thủ của nhóm người Toàn Chân Giáo, vừa giao đấu được một hiệp thì cả đoàn đã bị diệt, thậm chí đám người Độc Cô Cửu Thương còn chưa thoát chiến xong.
Sau khi đám người Toàn Chân Giáo tiêu diệt Bích Vân Sinh, bọn họ không hề có ý định dừng lại, đi thẳng đến bên cạnh đám người Độc Cô Cửu Thương, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "A Thương, còn đánh sao? Ha ha! Xuân huynh, đến chào hỏi người bạn cũ của chúng ta đi!"
Xuân Tường cười khẽ, vẫy tay quăng ra một Bẻ Cong, định thân mấy người của Thiên Hạ Mạt Thế, những người này đang có ý đồ rời khỏi trận chiến chạy trốn, Niên Thú đuổi theo sát sao, lúc này bị Xuân Tường giữ lại, làm sao còn tốt được, bị Niên Thú đánh thành vệt sáng trắng ngay tại chỗ.
"Vô Kỵ chó má, con mẹ cả nhà ngươi!" Độc Cô Cửu Thương giận tím mặt.
"A Thương, thái độ của ngươi không hữu nghị đâu! Tất cả mọi người phải chào hỏi đã chứ!" Vô Kỵ vô liêm sỉ cười nói.
Ngoại trừ hai người mới là Vương Vũ và Doãn Lão Nhị ra, mấy người khác đều là thành viên cũ của Toàn Chân Giáo, họ và người của Thiên Hạ Mạt Thế đã làm đối thủ của nhau lâu như vậy, đối với việc làm hỏng chuyện tốt của Thiên Hạ Mạt Thế thì ai nấy đều có đủ kinh nghiệm và hứng thú.
Mọi người đều vội vàng ra tay ngăn cản người của Thiên Hạ Mạt Thế, dưới sự trợ giúp của Niên Thú BOSS, Thiên Hạ Mạt Thế lập tức có thêm sáu người bị giết trong một giây.
"Chạy về hướng ngược lại!" Độc Cô Cửu Thương ra mệnh lệnh xong thì xoay người lại, tấn công vào một bên khác.
Ai có thể ngờ được, họ còn chưa chạy được bao xa, Niên Thú BOSS đã từ trên trời giáng xuống, đúng lúc nện vào giữa đám người.
Rống giận! Va Chạm! Niên Thú BOSS lắc đầu vẫy đuôi giẫm lên, những người còn lại của Thiên Hạ Mạt Thế còn không kịp phản ứng lại, đã bị Niên Thú giẫm về khu hồi sinh, không bỏ sót tên nào.
Người bên Thiên Hạ Mạt Thế bị tiêu diệt cả đám chỉ trong nháy mắt, "Một Cây Côn Nhỏ" và "Rất Muốn Đâm Ngươi" đều sợ tới mồm há hốc, mắt trố ra.
Một Cây Côn Nhỏ kinh hãi nói: "Mẹ nó, không phải chứ, đây chính là đoàn đội tinh nhuệ do Độc Cô Cửu Thương tự mình dẫn đội! Thế mà bảo diệt là diệt luôn, bạn của ông chủ quả nhiên đều là cao thủ cả!"
"Đúng vậy, có nhìn thấy cái người vừa nãy cầm gậy không, ngươi có thấy hắn hất văng BOSS ra không! Cây côn của ngươi mà đem ra so với côn của người ta, chẳng khác gì gậy cời lửa so với Kim Cô Bổng!" Rất Muốn Đâm Ngươi châm chọc.
Chiêu dùng côn hất BOSS của Vương Vũ quả thực quá chấn động thị giác, người bình thường mà không chuẩn bị sẵn tâm lý thì khó chấp nhận được.
"Nói nhảm, ngươi không thấy trông hắn giống hệt ông chủ à? Chắc chắn hai người này là anh em rồi, ông chủ đã lợi hại như vậy, người này chắc chắn không thua kém ông chủ là bao!"
"Sao ta cảm thấy hắn ta còn lợi hại hơn cả ông chủ nhỉ?" Rất Muốn Đâm Ngươi nói rất thành thật.
"Nhưng ông chủ trả lương cho chúng ta nhé..."
Trong khu hồi sinh của thành Thiên Long.
Độc Cô Cửu Thương tức giận tới mức mắt sắp lồi cả ra: "Mẹ nó, lại bị đám chó kia bẫy! Còn bị chúng nó cướp mất BOSS! Không được, ta không thể nuốt trôi cơn tức này, chúng ta qua đó giết chúng cho bằng được!"
"Ặc, đại ca ơi, cứ xông bừa là không giết được tới đó đâu." Anh Quang đứng bên cạnh nói.
Anh Quang biết rõ sự lợi hại của Vương Vũ, lúc này lại có đám cao thủ Toàn Chân Giáo trợ giúp, chỉ xông bừa là chắc chắn lại tặng 10% điểm kinh nghiệm nữa ngay.
Trang 61# 2