Chương 128: Ra Ngoài Ăn Cơm
=== oOo ===
Mọi người lại thầm mắng: "Lừa một con gà, thật sự không biết xấu hổ... Số thịt rồng này nếu bán trên chợ cũng phải tới mười vàng một miếng!"
Tuy rằng mắng xối xả trong lòng, nhưng không có ai vạch trần chuyện này. Dù sao Vô Kỵ cũng là người duy nhất biết nấu nướng trong Toàn Chân Giáo, mà ăn đồ ăn được nấu từ nguyên liệu hiếm có sẽ được cộng thêm thuộc tính vĩnh cửu, không cần thiết vì chút chuyện cỏn con này mà đắc tội tên khốn lòng dạ hẹp hòi đó.
"Có ai cần gân rồng không?" Vương Vũ nhìn xung quanh hỏi.
Bao Tam đáp: "Thứ này có thể dùng lúc chế tạo trang bị, Ngưu huynh cũng là nghề thợ rèn, tự giữ lại đi!"
Vương Vũ cười cười nói: "Vậy được rồi, Bao Tam ngươi nhanh chóng tìm nguyên liệu đi, đến lúc đó ta chế tạo trang bị giúp ngươi!"
Hắn vẫn còn giữ bản vẽ của Bao Tam.
"Được!" Chuyện này từ Bao Tam không từ chối. Thuật Tinh Luyện của Vương Vũ tương đương với thợ rèn cao cấp, là độc nhất vô nhị trong trò chơi.
"Cây cung này đáng giá bao nhiêu?" Vương Vũ quay đầu hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cau mày nói: "Dựa vào độ hiếm của trang bị thì khó mà định giá được. Bán đấu giá có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng phí thủ tục cũng không ít, thà cứ giữ trong tay mà bán!"
"Được, nghe lời ngươi!" Vương Vũ tiện tay thu hết đồ trên bàn vào trong túi.
Vô Kỵ đứng lên nói: "Đi thôi, về nhà!"
"Sao về nhanh vậy? Ta còn chưa đi dạo nữa!" Vương Vũ nói.
"Dạo cái quần! Nơi này chính là hang ổ của Thiên Hạ Mạt Thế!" Vô Kỵ giận dữ nói.
"Ngươi sợ?"
Vô Kỵ tức nói: "Ta sợ ngươi gặp chuyện không may! Ngươi nghĩ đây là thành Dư Huy sao? Dựa vào số điểm vinh dự kia của ngươi, chỉ cần phun nước bọt bậy bạ thôi thì cũng có vệ binh tới bắt ngươi. Còn muốn giết người, vậy ngươi không cần rời đi nữa!"
Sau khi ngồi phi thuyền mười phút về tới thành Dư Huy, Vương Vũ lập tức vội vàng logout, bởi vì hắn nhận được tin nhắn của Mục Tử Tiên báo, nếu hắn không bận gì tối này thì ra ngoài ăn với cô bữa cơm.
Sau khi thoát game, Mục Tử Tiên đã chuẩn bị xong quần áo cho Vương Vũ, treo sẵn trên móc.
"Hừm, ăn cơm với ai vậy, còn phải ăn mặc chỉnh tề như vậy nữa..." Nhìn bộ vest treo trên móc, Vương Vũ cảm thấy da đầu run lên.
Bởi vì tập võ quanh năm nên Vương Vũ không hề thích quần áo bó sát, vì thế thường ngày hắn đều mặc những bộ đồ rộng thùng thình.
Mục Tử Tiên nói: "Bạn thân của em, năm năm không gặp, hôm nay chị ấy dẫn theo bạn trai đi ngang qua chỗ chúng ta. Em đã đặt bàn ở khách sạn Hồ Tâm, anh nhanh chóng ăn mặc thật đẹp trai cho em, đến lúc đó đừng để bị bạn trai người ta dìm hàng."
Vương Vũ: "...."
Tâm lý ganh đua của phụ nữ thật là đáng sợ, thậm chí còn hơn cả đàn ông.
Vương Vũ mặc quần áo tử tế, Mục Tử Tiên vẫn còn soi ngắm trước gương. Cô thấy Vương Vũ nhàn rỗi không có việc gì thì ra lệnh: "Ông xã, anh đi xuống tầng hầm dắt xe điện của mình ra đi."
"Ừ!" Vương Vũ đáp, cầm chìa khóa đi ra cửa.
Khách sạn Hồ Tâm nằm ở bên kia khu Thành Cổ, cách chỗ ở của Vương Vũ mấy cây số, buổi tối lại không có phương tiện công cộng, ngày thường vợ chồng son ra ngoài đi dạo đều dựa vào cái xe điện hai chỗ này.
Sau khi Vương Vũ dắt con xe điện ra, Mục Tử Tiên cũng từ trên lầu đi xuống, đi theo sau lưng cô còn có một cô gái. Vương Vũ nhìn kỹ, thì ra là Dương Na.
"Ai da, nhìn không ra đó, anh Vương trông vậy mà đẹp trai ghê!" Dương Na cười khen.
Đây không phải lời nói dối, Vương Vũ cao 1m86, vai hổ lưng ong, mày kiếm mắt sáng, thân thể tập võ quanh năm còn rắn rỏi hơn quân nhân. Hiện giờ hắn còn ăn diện càng thêm anh khí bức người, khí phách dương cương.
Vương Vũ liếc nhìn Dương Na, mặt đen lại: "Vì sao cô lại đi theo?"
Kỳ thật Vương Vũ là một người vô cùng lịch sự, nhưng không biết vì sao mà mỗi khi nhìn thấy Dương Na, trong lòng đều rất nóng nảy, không được tự nhiên, sau đó không hiểu vì sao lại đối địch với Dương Na. Nếu là người khác, Vương Vũ tuyệt đối không dùng giọng điệu gây sự để nói chuyện như vậy.
Dương Na cười khẽ: "Anh Vương nói vậy cũng không đúng, chỉ là đúng lúc tôi cũng muốn đi tới khu Thành Cổ, tiện đường cũng không được sao?"
"Đừng đi theo chúng tôi đó!" Vương Vũ lầm bầm một câu với Dương Na, rồi tới ngồi phía sau xe điện.
Mục Tử Tiên rất tự nhiên mà ngồi phía trước, nhận trách nhiệm lái xe.
"Ha ha ha..."
Dương Na thấy vậy, thì lập tức bật cười thành tiếng.
Vương Vũ đỏ mặt: "Cười cái gì mà cười!"
"Vì sao anh lại không có chút phong độ quý ông như vậy hả?" Dương Na nín cười hỏi.
Vương Vũ gãi đầu: "Tôi không biết lái xe!"
Dương Na khinh bỉ nói: "Anh không nghĩ tới việc bảo chị Tiên chở tôi đi sao?"
"Vậy tôi thì sao?"
"Tự mình chạy qua!"
"Không được!" Vương Vũ lập tức từ chối. Từ đây tới đó xa như vậy, lại bảo hắn tự chạy bộ qua, hắn không phải thằng ngốc đâu.
Mục Tử Tiên bất đắc dĩ nói: "Ông xã, nếu không anh bắt xe qua đó trước đi."
Dương Na cười cười nói: "Chị Tiên, em chỉ nói đùa với anh Vương thôi, em có xe rồi!"
Nói xong cô chỉ chỉ một chiếc Ferrari màu đỏ đang nằm trong bãi đỗ xe cách đó không xa.
Mục Tử Tiên hâm mộ nhìn thoáng qua nói: "Không ngờ Tiểu Na lại có tiền như vậy."
"Khoe khoang! Loại xe rởm này nhà anh còn nhiều mà!" Vương Vũ khinh thường, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mục Tử Tiên tối sầm lại, thì hắn biết mình lỡ lời, lập tức chữa cháy: "Đáng tiếc, anh vẫn cảm thấy xe điện vợ anh lái là thoải mái nhất!"
Mục Tử Tiên cười mắng: "Anh chỉ biết dẻo miệng!"
"Vậy bọn chị đi trước nhé Tiểu Na, bởi vì không nhanh bằng xe của em, nên những người chậm như bọn chị cần bắt đầu sớm!"
"Ừ! Đi đường cẩn thận!"
Thành phố L được gọi là thành phố nước của vùng Giang Bắc, cảnh sắc vô cùng duyên dáng, nhất là khu Thành Cổ, là danh lam thắng cảnh du lịch nổi danh của thành phố L. Toàn bộ thành phố đều được xây trên mặt hồ nhân tạo, lúc hai vợ chồng Vương Vũ vừa tới nơi này, gần như ngày nào hai người bọn họ đều tới bên hồ chơi.
Hiện tại gần cuối năm, trên Thành Cổ đã sớm giăng đèn hoa đăng, từ xa nhìn lại đèn đuốc sáng trưng, thật sự không uổng cái tên thành phố nước.
Nhưng bây giờ đã không còn bao nhiêu đất cho du khách tới, ở đoạn đường đi bộ này đa số là người địa phương, trên bờ ven hồ là một vòng họp chợ, quán nhỏ nối tiếp nhau, chỉ cần không quá ầm ĩ, trật tự đô thị sẽ không quản.
Mục Tử Tiên lái xe điện chở Vương Vũ đi qua phố đi bộ, tới nhà hàng Hồ Tâm.
Khách sạn Hồ Tâm là một khách sạn chủ đề của đảo nhỏ Hồ Tâm trên khu Thành Cổ, thiết kế hoàn toàn phục cổ, nghe nói là lấy bối cảnh bộ tiểu thuyết Vũ Đại Lang, Phan Kim Liên gì gì đó, vô cùng có đặc sắc văn hóa. Thật không biết đầu óc ông chủ quán này sao lại thích mấy thứ điềm xấu như vậy.
Nhưng mà đồ ăn nơi này quả thật rất ngon.
Anh chàng giữ cửa của nhà hàng Hồ Tâm này cũng không giống những nơi khác, gã bồi bàn mặc áo ngắn, trên vai vắt khăn lông màu trắng giống như mấy tiểu nhị thời cổ đại, vừa thấy hai người Vương Vũ xuống xe, lập tức chào đón: "Mời khách quan vào bên trong, rượu chỗ chúng tôi nổi tiếng uống ngon! Tên là Hương Xuyên Bình, còn có tên khác là Ra Cửa Ngã... Dừng Xe Rơi Khóa...." Trung tây kết hợp, chẳng ra thể thống gì cả.
Vương Vũ vô cùng thích nghe câu chào của bồi bàn quán này, chờ gã chào mời xong, Vương Vũ vỗ bả vai Mục Tử Tiên nói: "Em vào trước đi, anh đi đỗ xe!"
"Ừ, nhớ rút chìa khóa xe..."
Vương Vũ gật đầu, phụ cô dắt xe điện đi qua bãi đỗ.
Vừa xoay người chổng mông khóa xe xong, lúc Vương Vũ nâng người lên chuẩn bị đi vào trong quán, đột nhiên có một chiếc xe thắng phanh "kít" ngay sát sau lưng Vương Vũ.
Vương Vũ với trực giác kinh người, cảm thấy phía sau không ổn, đã sớm nhảy về phía trước một chút, nếu không chắc chắn bị tông phải.
Sau khi xe dừng lại, một nam một nữ bước xuống từ trên xe.
Nam không quá cao, chưa tới 1m7, ăn mặc rất bảnh bao, tóc giống như được ngâm trong dầu bóng loáng phản sáng, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ cực lớn, đang trong mùa đông cũng không sợ lạnh mà xắn tay áo lên quá nửa.
Nữ cao khoảng 1m7, ăn diện rất xinh đẹp, sau khi xuống xe thì thản nhiên liếc Vương Vũ một cái, sau đó nhìn xe điện bên cạnh Vương Vũ không nói gì.
Trang 65# 2