Chương 129: Nhà thờ Đức Bà Paris
=== oOo ===
Mà người đàn ông kia sau khi xuống xe thì vội vàng chạy tới đầu xe, nhìn xem xe có vấn đề gì không, sau đó mới bất mãn nói: "Anh đứng ở nơi này làm gì? Xe này mà có vấn đề gì thì mạng nhỏ anh cũng mất đấy biết không?"
Vương Vũ nheo mắt lại, trong lòng có chút không vui. Phía khách sạn Hồ Tâm này đặc biệt nhiều người, cho nên dù là xe gì đi trong nơi này đều sẽ đi chậm, đám người này phi như máy bay bây giờ còn quay lại trách hắn.
"Hừ!"
Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới tên nhóc đó nữa, lập tức đi vào khách sạn.
Nhìn thấy Mục Tử Tiên chọn một bàn gần cửa sổ, Vương Vũ bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh Mục Tử Tiên, nhỏ giọng hỏi: "Bạn thân em còn chưa tới sao?"
Mục Tử Tiên cười nói: "Để em gọi điện thoại hỏi thử xem. Bộ dạng bạn thân em khá đẹp, anh nhìn thấy thì cũng đừng có mà thích đấy!"
Mục Tử Tiên nói xong thì lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Chị Diễm, chị tới chưa?" Mục Tử Tiên hỏi.
"Tới cửa rồi, em đang ở chỗ nào đấy?"
Mục Tử Tiên nói: "Bàn số 47, em và chồng em đang ngồi chung rồi, chồng em chính là người đẹp trai cao to đó!"
"À? Là người mặc vest đúng không?"
Vương Vũ ngẩng đầu, đúng lúc thấy một ánh mắt ở cửa nhìn về phía mình. Thấy bộ dạng người nọ, Vương Vũ thầm nghĩ: "Má ơi, có cần phải khéo như vậy không?"
Nói vậy chắc mọi người cũng đoán ra rồi, cô gái kia chính là người Vương Vũ gặp phải ở bãi đậu xe.
Lúc cô gái nhìn thấy Vương Vũ thì có chút giật mình, nhưng không nói gì mà bước nhanh tới, anh chàng thấp bé theo sát phía sau.
Nhìn người đàn ông thấp bé kia, Mục Tử Tiên thì thầm với Vương Vũ: "Tên kia còn không cao bằng chị Diễm, không biết vì sao chị Diễm lại thích gã..."
"..." Vương Vũ không còn gì để nói. Mới vậy đã bắt đầu ganh đua so sánh rồi, không biết trong lòng cô gái đối diện đánh giá hắn ra sao nữa.
"Đây là Chung Diễm Diễm. Chị Diễm, đây là chồng em - Vương Vũ." Mục Tử Tiên kéo Vương Vũ đứng dậy giới thiệu với Chung Diễm Diễm.
Chung Diễm Diễm gật đầu cười chỉ vào người đàn ông thấp bé: "Đây là bạn trai chị, Lôi Kiến." Sau đó lại chỉ vào vợ chồng Vương Vũ: "Đây chính là người em thường nhắc với anh - Tiên Tiên!"
"Tiên Tiên, em đẹp giống tiên nữ vậy!" Lôi Kiến thấy Mục Tử Tiên, cất lời khen ngợi sau đó cúi đầu định hôn lên bàn tay Mục Tử Tiên.
Vương Vũ khẽ híp mắt, cản tay Mục Tử Tiên lại, sau đó bắt lấy tay Lôi Kiến.
Lôi Kiến thấy bàn tay đẹp sắp nắm tới đột nhiên biến thành móng vuốt thô to thì hoảng sợ, nhưng không hề xấu hổ, còn ngẩng đầu cười nói: "Ây da, ở nước ngoài nhiều năm nên thành thói quen... Thật sự xin lỗi!"
Mục Tử Tiên và Vương Vũ đều thầm khinh bỉ: "Mẹ nó, giả bộ giỏi thật!"
Chung Diễm Diễm giải thích: "Lôi Kiến là du học sinh nước ngoài vừa mới về nước, có vài thói quen còn chưa đổi, anh Vũ đừng để bụng..."
Vương Vũ vẫy tay: "Không sao đâu."
Lúc này Lôi Kiến cũng đã nhận ra Vương Vũ, chỉ tay cười nói: "A, thì ra anh là chồng của Tiên Tiên, chuyện vừa nãy thật sự xin lỗi. Nhưng chủ yếu cũng là do xe điện kia của anh đậu không đúng chỗ, con xe kia của tôi mới về nước, đi còn chưa được hai ngày đã xảy ra tai nạn xe cộ không phải xui lắm sao. Anh nói đúng không?"
"Ha ha... Thật ra vị trí anh đỗ cũng đâu phải bãi đỗ xe!" Vương Vũ thản nhiên trả lời.
Không biết là vô tình hay cố ý, vừa rồi Lôi Kiến nhấn rất mạnh hai chữ "xe điện", Mục Tử Tiên nghe xong sắc mặt cũng trở nên khó coi, hỏi Vương Vũ: "Ông xã quen biết anh ta sao?"
"Ừ, xe của họ lái trên đường Hồ Tâm mà đi như bay, may đó là anh, chứ là người khác thì hôm nay có chuyện rồi!"
"…." Mục Tử Tiên vốn đã chướng mắt cái tên Lôi Kiến làm ra vẻ kiêu ngạo, đầy mùi nhà giàu mới nổi này. Bây giờ lại nghe gã suýt nữa đâm trúng Vương Vũ, ấn tượng của Mục Tử Tiên về cái tên vừa lùn vừa đồng bóng này hạ tới âm điểm.
Dường như nhận ra sự khó chịu của Mục Tử Tiên, Chung Diễm Diễm vội vàng nói: "Đều là người một nhà, đừng nói những chuyện không vui này nữa, gọi món gọi món đi!"
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu, đưa thực đơn cho Lôi Kiến.
Tên nhóc này đầu không cao chứ khẩu vị đủ nặng, chọn toàn những món như gan phổi, tim cật, Đầu Vịt Nấu Cay... toàn là những món bỏ rất nhiều ớt và hạt tiêu.
Vương Vũ là dân tập võ, luôn chú ý cân đối dinh dưỡng, không thích những món ăn quá nồng dễ kích thích thân thể, cho nên từ nhỏ Vương Vũ đã không ăn cay. Hắn nhìn từng đĩa đồ ăn được bưng lên mà kinh hãi, cuối cùng chỉ tùy tiện động vài đũa...
Thấy Vương Vũ ăn ít, Chung Diễm Diễm thắc mắc: "Anh Vũ không quen ăn mấy món này sao?"
Lôi Kiến cười hớ hớ: "Anh Vũ không giống chúng ta, khá dễ nuôi."
Thật sự mà nói, Lôi Kiến quả thực không biết trước kia Vương Vũ là tên thất nghiệp phải bám váy vợ, nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý, bị người khác nhạo báng, chọc trúng chỗ đau của mình, Vương Vũ cũng có chút khó chịu...
Mục Tử Tiên lạnh lùng nói: "Anh Kiến, em hình như nghe nói, người nước ngoài không ăn nội tạng và đầu sao? Anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, vì sao khẩu vị vẫn không đổi thế?"
Lôi Kiến kinh ngạc cười nói: "Ở nước ngoài quả thực không ăn, nên sau khi trở về mới ăn nhiều một chút..."
"Ha ha! Vậy thì anh ăn nhiều vào nhé!" Mục Tử Tiên cười nói, trong lòng lại hung ác mắng: "Ăn nói không để đức, cẩn thận bị trĩ."
Chung Diễm Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Mục Tử Tiên: "Đúng rồi, Tiên Tiên dạo này em đang làm gì rồi?"
"Chăm sóc khách hàng của một trò cơi! Chị biết ‘Trọng Sinh’ chứ, đó là do công ty em..." Mục Tử Tiên đáp.
Vừa nghe Mục Tử Tiên nhắc tới "Trọng Sinh", Chung Diễm Diễm lập tức phấn khởi, vui mừng hỏi: "Thật sao? Chị cũng là người chơi trong ‘Trọng Sinh’ đó! Hiện tại có thêm vụ công hội, thăng cấp cũng nhanh hơn. Em có chơi không? Có thể tới tìm chị để dạo giang hồ!"
"Em không chơi mấy, nhưng chồng em chơi khá nhiều!" Mục Tử Tiên đáp.
Lôi Kiến nghe vậy thì cười hỏi: "Không biết anh Vũ làm nghề gì, vì sao vẫn còn thời gian chơi trò chơi vậy?"
Vương Vũ thản nhiên đáp: "Nghề tự do, hiện tại thì là game thủ nửa chuyên nghiệp..."
"..." Lôi Kiến nghẹn họng lát sau mới hỏi tiếp: "À, nghe nói làm nghề này mệt chết đi được, kiếm còn không được bao nhiêu tiền. Sau khi tôi về nước có mở một công ty gia đình nhỏ, nếu anh không có gì làm có thể tới làm với tôi!"
"À, tôi không có bằng cấp gì cả..." Vương Vũ thản nhiên trả lời.
"Kỳ thật không yêu cầu bằng cấp cao gì cả, chỉ cần biết dùng laptop là được rồi." Lôi Kiến nói một tràng giang đại hải gì mà B2B, O2O... thương mại điện tử... vi thương... lão mã....
Vương Vũ nghe mà mù mịt, cười nói: "Tính ra thì không thích hợp với tôi..."
"Haizzz, mỗi người có một chí riêng, nếu vậy để tôi giới thiệu cho anh mấy người bạn. Bọn họ trong trò chơi rất lợi hại, có bọn họ bảo kê thì không ai dám trêu chọc anh!" Lôi Kiến lại nói.
Mục Tử Tiên cười nói: "Vương Vũ chơi trò chơi rất giỏi, ở trong Trọng Sinh chỉ có anh ấy bảo kê người khác..."
"Ha ha, vậy sao?" Lôi Kiến cười cười không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chơi cái trò chơi mà còn ra vẻ? Game chỉ để chơi, để kiếm cơm thì kiếm tới già!"
Tai Vương Vũ vô cùng thính, nên từng câu từng chữ của Lôi Kiến được Vương Vũ nghe rõ rành mạch...
Mục Tử Tiên ngồi đối diện Lôi Kiến đương nhiên cũng nghe rõ ràng, lập tức nổi giận!
Mục Tử Tiên vốn không phải một người tốt tính, phải biết cô gái này bị giang hồ cầm dao chỉ mặt mà còn không đổi sắc. Bây giờ thấy người mình yêu bị người khác xem thường như vậy, thì làm sao nhịn nổi, cô còn đang tính đứng dậy mắng Lôi Kiến nói chuyện không dùng não.
Ai ngờ Vương Vũ lại nhẹ nhàng nắm bả vai Mục Tử Tiên, đè cô xuống, sau đó cười tủm tỉm: "Anh Kiến ở nước ngoài bao nhiêu năm rồi?"
"Mới ở Pháp bảy tám năm gì đó thôi..." Lôi Kiến rất tự nhiên nói.
"Hay quá, tôi đã sớm nghe nước Pháp rất đẹp, nhưng vẫn chưa được đi, không biết anh Kiến có ảnh chụp không?" Vương Vũ hâm mộ hỏi.
Thấy Vương Vũ đón ý nói hùa như vậy, Lôi Kiến lập tức mừng như cáo thấy gà, lấy điện thoại di động ra, vội vàng đưa tới trước mặt Vương Vũ giới thiệu: "Có có có! Đây là tháp Eiffel, đây là nhà thờ Đức Bà Paris. Biết nhà thờ Đức Bà Paris không? Chính là chỗ này đó..."
Vương Vũ cau mày hỏi: "Ồ, đây là nhà thờ Đức Bà Paris sao? Hình như là Vương cung thánh đường Thánh Phêrô mà..."
Vương Vũ vừa nói xong, Lôi Kiến cuống quýt sửa lời: "Đúng đúng, đây là Vương cung thánh đường Thánh Phêrô, do tôi nhớ lầm, đây là ảnh chụp lúc tôi đi Roma chơi... Ha ha ha."
Mục Tử Tiên rất khó hiểu kéo tay Vương Vũ hỏi: "Ông xã, không phải anh nói từ nhỏ tới giờ chưa từng đi nước ngoài sao?"
"Đúng vậy mà..." Vương Vũ cười ha ha nói.
"Vậy sao anh nhận ra Vương cung thánh đường Thánh Phêrô?"
"Anh đâu biết..." Vương Vũ thành thật nói: "Anh chỉ từng nghe nói mà thôi..."
"Phì...." Mục Tử Tiên phun ra một ngụm nước trà.
Trang 66# 1