Ta Là Võ Học Gia

Chương 132: Băng Đạn Ma Pháp

Chương 132: Băng Đạn Ma Pháp

=== oOo ===

Vương Vũ cười nói: "Một cô gái như em còn có thể làm nghề rèn sắt, đàn ông như anh sao không thể dùng máy móc?"
Khuôn mặt Mã Lỵ hơi đỏ lên, cô quên mất đây là ở trong game, tất cả nghề nghiệp đều sẽ có hệ thống giúp đỡ.
Vương Vũ nói xong thì mở công tắc của cỗ máy lên.
Sau đó trước mặt Vương Vũ xuất hiện năm lựa chọn: cắt, dập, tiện, mài, khoan.
Các bước gia công Băng Đạn Ma Pháp gồm có: Cắt nhỏ, tiện rãnh, mài thân, đục lỗ.
Vì vậy Vương Vũ ném Thủy Tinh Ma Pháp lên cỗ máy, nhấn bốn cái nút theo thứ tự các bước.
Có thể nói, trò chơi đã biến tất cả những thứ phức tạp thành đơn giản. Ví dụ như chế tạo băng đạn là một việc làm cần kỹ thuật, trong thực tế dù là một người thợ cả cấp tám, muốn làm ra một băng đạn cũng phải tốn không ít thời gian.
Ở trong trò chơi thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ném Thủy Tinh Ma Pháp vào máy, máy sẽ nhanh chóng cắt nó thành năm hình lập phương, sau khi cắt xong, dao tiện chậm rãi hạ xuống, từ từ dùi ra một lỗ rỗng ở giữa, sau đó tiện ra một rãnh chứa đạn, rồi đá mài sẽ mài khối thủy tinh thành hình trụ, cuối cùng chui ra từ một cái lỗ nhỏ. Một cái băng đạn ma pháp coi như thành công.
Từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc, chỉ dùng hết ba phút, vừa đúng thời gian thợ rèn chế tạo một trang bị.
Băng Đạn Ma Pháp (hỏa diễm): Có thể dùng cho vũ khí loại súng ống, chứa được viên đạn ma lực 5/5, mỗi 60s khôi phục một viên.
Nhìn thuộc tính của băng đạn xong, Vương Vũ thầm vui vẻ, rồi không hề ngừng tay, cứ lặp lại như vậy vài lần, gia công toàn bộ bốn khối Thủy Tinh Ma Pháp còn lại thành Băng Đạn Ma Pháp.
Nhưng xác xuất chế tạo thành công của Băng Đạn Ma Pháp này cũng không cao, bốn khối Thủy Tinh Ma Pháp mà chỉ thành công hai cái.
Băng Đạn Ma Pháp (đẩy lùi): Có thể dùng cho vũ khí loại súng ống, chứa được viên đạn ma lực 5/5, mỗi 60s lại hồi phục một viên.
Băng Đạn Ma Pháp (truy đuổi): Có thể dùng cho vũ khí loại súng ống, chứa được viên đạn ma lực 5/5, mỗi 60s lại hồi phục một viên.
"Ha ha ha! Thế nào? Lợi hại chưa?" Vương Vũ bày ba băng đạn ra. Mã Lỵ sửng sốt nhìn rồi hỏi: "Đồ chơi này sử dụng như thế nào?"
"Cái này..." Vương Vũ cũng đang tự hỏi vấn đề này, đến bây giờ vũ khí loại súng ống mà hắn từng gặp chỉ có súng kíp. Thế nhưng súng này là trang bị đánh quái rơi ra, băng đạn và súng là một khối, không thể tháo rời.
Chẳng lẽ phải giết Long Huyết Thần Súng một lần nữa, cho rớt ra một cây súng? Vương Vũ thầm nghĩ.
Nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua ý tưởng này. Chưa bàn tới việc lúc nào mới có Long Huyết Thần Súng tái sinh, cho dù có giết chết cũng chưa chắc đã rơi ra súng. Nhưng nếu giết đi giết lại nhiều lần, có lẽ Long tộc sẽ vào thành tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành?
Bản thân hắn giết BOSS cấp 35 mà đã tốn sức như vậy, một khi BOSS lên cấp 200... Còn chơi cái trò này thế nào được nữa.
Nghĩ vậy Vương Vũ thở dài, thu ba băng đạn vào túi. Dù sao cũng là món đồ đầu tiên hắn chế tạo ra, cho dù là đồ bỏ đi thì vẫn có ý nghĩa kỷ niệm!
"Em đi làm việc của mình đi, anh qua hàng xóm chơi..." Phí công sức nửa ngày lại làm ra thứ như vậy, Vương Vũ có chút ngại ngùng, lúng túng chào tạm biệt Mã Lỵ, rồi ra khỏi phòng chế tạo, sau đó truyền tống tới thành Dư Huy.
Không có kinh nghiệm là không có động lực, những lời này xem ra là thật...
Sau khi bị khóa kinh nghiệm, ngay cả cửa thành Vương Vũ cũng lười ra. Sau khi bày một sạp nhỏ ở đường cái trung ương, hắn thoát game rồi lên diễn đàn game định tìm manh mối cho nhiệm vụ này.
Mục Tử Tiên chỉ là một GM nho nhỏ, thông tin mà cô biết chỉ giới hạn trong việc đồ đạc sẽ thưởng cho người chơi mà thôi. Còn về loại nhiệm vụ ẩn cao cấp này, cô không có quyền biết tới, cho nên Vương Vũ chỉ có thể tự mình tìm kiếm.
Lão già Ẩn Giả kia từng nói, địa ngục kia chính là phụ bản cấp Địa Ngục, vậy thì có dư lại bốn BOSS nữa, chắc chắn sẽ phải tìm theo ý trên mặt chữ.
Hắc Ám, Thánh Quang, Titan, Sát Thủ!
Dùng bốn từ này làm đầu mối, Vương Vũ tìm tòi trên diễn đàn. Hai từ Hắc Ám và Thánh Quang thì tìm thấy nhiều hơn, tìm được mười mấy đầu mối. Cuối cùng sau khi lọc lại thì hắn xác định mục tiêu ở bốn thành phố.
Thành Hắc Ám, ở bên kia đại lục, cũng chính là khu đối diện thành Thiên Long, nghe nói là lối vào Ma giới nằm ở phía tây đại lục, cũng chính là khu 2 khu Tây Bộ.
Thành Thánh Quang, thành chính lớn nhất của con người, nằm ở vị trí trung tâm nhất của đại lục, thuộc khu 5 của khu Hoa Trung.
Thành Titan, nằm ở nơi cực bắc, trên sông băng Tuyệt Vọng, khu 15 khu Bắc Bộ.
Thành Tội Ác ở phía nam đại lục, một khu vực ly khai, thuộc khu 6 khu Hoa Nam.
Sau khi nhớ kỹ tên của mấy thành phố này, Vương Vũ đăng nhập lại vào trò chơi.
Vừa mới online, kênh công hội của Toàn Chân Giáo đột nhiên vang lên tin báo của Liễu Xuân Tường: "Doanh trại Tay Súng Lang Thang đang săn BOSS Niên Thú rồi! Mọi người nhanh tới đây! @mọi người!"
"Chờ ta!"
Vương Vũ thuận tay trả lời lại, rồi chạy về phía doanh trại của Tay Súng Lang Thang.
Lúc chạy tới doanh trại, khu vực luyện cấp này đã có không ít người... Mấy người bọn họ bèn đứng bên ngoài ôm vai nhau tám dóc.
"Người của công hội nào đánh vậy?" Vương Vũ hỏi.
"Liên Minh Huyết Sắc và Trường Ca Vô Đối!" Minh Đô hùng hổ chửi: "Mẹ kiếp, đám lật lọng. Hôm qua còn ngươi chết ta sống, hôm nay đã bắt tay đi săn Niên Thú, thực sự là da mặt dày như tường thành!"
Thật hiếm khi thấy lão Lý bình luận về da mặt dày...
Vô Kỵ híp mắt cười hỏi Vương Vũ: "Thiết Ngưu, ngươi chen vào chào hỏi với bọn họ đi..."
"Vì sao lại là ta đi?" Vương Vũ thấy Vô Kỵ híp mắt lại là biết tỏng tên nhãi này lại muốn hại người rồi.
Vô Kỵ cười nói: "Bởi vì ngươi cần điểm mà!"
"Chẳng lẽ các ngươi không cần?"
"Chúng ta không đánh BOSS thì còn có thể đi luyện cấp. Còn ngươi bây giờ ngoại trừ bon chen kiếm điểm, thì còn có thể làm gì? Ta đây là muốn tốt cho ngươi!"
"Móe!" Vương Vũ khinh bỉ trừng mắt với Vô Kỵ, đi ra phía trước vẫy tay hô: "Mọi người khỏe không!"
Nghe thấy giọng Vương Vũ, người của hai công hội lớn đều quay đầu lại, nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo, tâm tình lập tức tối tăm... thầm mắng trong bụng: "Mẹ kiếp, đám người kia muốn tới đoạt BOSS sao? Không biết từng này người bên mình có đủ không..."
Xem ra trận chiến ngày hôm qua đã để lại bóng ma trong lòng hội trưởng hai công hội này rồi. Lúc này, bọn họ mang theo gần trăm người, thế mà lại sợ đánh không lại tám người.
"Vô Kỵ lão đại có ý gì vậy?" Sau khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu, Huyết Sắc Chiến Kỳ và 2012 đi về phía Toàn Chân Giáo.
Hơn trăm người săn Niên Thú, thiếu mất hai người cũng không vấn đề gì.
Vô Kỵ nhìn thấy bộ dạng này của hai người thì cười nói: "Không có ý gì cả, chỉ muốn ăn ké chút điểm, không biết hai vị hội trưởng có vui lòng không?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ lớn tuổi hơn một chút, lại có kinh nghiệm làm hội trưởng nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ đạo lý vô sự cầu người, nên không vội vàng từ chối mà bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cho thêm tám người Toàn Chân Giáo thì quả thực là không vấn đề gì, nhưng nếu để người ta cứ thế chen chân vào, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, làm cho Huyết Sắc Chiến Kỳ khó xử.
2012 thì không lớn hơn Ký Ngạo nhiều, nghe thấy Vô Kỵ nói muốn mạnh mẽ chen vào kiếm điểm, lập tức không vui chỉ thẳng vào mặt Vô Kỵ mắng: "Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy hả!"
Mọi người lặng lẽ thầm nghĩ: "Ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp!"
Vô Kỵ cười hì hì nói: "Hội trưởng 2012, mọi người đều là người một thành, gặp nhau chính là duyên, người nào mà chả có lúc không tiện. Chỉ cần ngươi để chúng ta tự nhiên, chúng ta sẽ để ngươi tự nhiên!"
Vô Kỵ nói xong thì nhíu mày nhìn Vương Vũ, Vương Vũ đột nhiên cười nhạt với 2012.
"..." Nhìn thấy nụ cười này của Vương Vũ, trong lòng 2012 lạnh lẽo. Gương mặt này chính là ác mộng, vô tình phá hủy sự tự tin của cao thủ 2012... Mặc dù không phải cùng một người, nhưng khuôn mặt này còn đáng sợ hơn khuôn mặt kia.
"Nếu ta nói không được thì sao?" 2012 yếu ớt hỏi lại.


Trang 67# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất