Chương 131: Thủy Tinh Ma Pháp
=== oOo ===
Đã là kẻ tập võ, há lại sợ thách thức!
Lời nói của Ẩn Giả khơi dậy ý chí chiến đấu của Vương Vũ, thân là một người tập võ, ước mơ từ nhỏ của Vương Vũ là trở thành một kẻ bách chiến bách thắng, không ngờ bây giờ cuộc sống nhàn hạ, nhiệt huyết khi nhỏ đã nguội lạnh, nhưng một câu của Ẩn Giả lại nhen nhóm nhiệt huyết trong nội tâm của Vương Vũ, muốn trở thành kẻ mạnh, ắt phải có trái tim của một dũng sĩ.
“Ừm! Cảm ơn thầy!” Vương Vũ kiên định gật đầu nói: “Không biết ta phải đi đâu để tìm mấy thứ này đây?”
“Làm sao ta biết được!” Ẩn Giả bĩu môi nói.
“Không phải ngài cũng là Võ học gia sao? Ngài hẳn là đã trải qua những việc này rồi chứ!” Vương Vũ hỏi.
Ẩn Giả nói rất đúng lý hợp tình: “Nói lý thì, đúng là ta phải trải qua những việc này, nhưng nghe nói đối thủ quá mạnh, ta không dám đi… Võ Thần đại nhân lại vội vã tìm người truyền thừa, cho nên...”
Vương Vũ: “…”
Ẩn Giả cười khì khì, nói: “Đừng dùng vẻ mặt này nhìn ta, nếu như ngươi hoàn thành thí luyện, ngươi có thể trở thành truyền nhân duy nhất của Võ Thần trong nhiều năm qua!”
“Có ích lợi gì không?”
“Độc nhất vô nhị trên khắp đại lục thì có tính không?”
“Coi như ta chưa hỏi…”
Sau khi tiêu tiền ở chỗ Ẩn Giả để học xong “Thiết Sơn Toái Cốt” và “Lạc Vân Chưởng” của cấp 20, Vương Vũ mang theo sự khó chịu rời khỏi ngõ nhỏ.
Thiết Sơn Toái Cốt (Cấp 1): Quyền pháp gia sử dụng thân thể cường tráng tiến hành va đụng thật mạnh lên người mục tiêu, tạo ra 150% sát thương vật lý, đồng thời kèm theo hiệu quả đẩy lùi và đoạn cốt, thi triển kỹ năng khi trong trạng thái Bá thể, tốn 50 nội lực.
Lạc Vân Chưởng (Cấp 11): Khí công sư ngưng tụ khí tức mạnh mẽ tạo thành chưởng khí đả thương người khác, tạo thành 150% sát thương ma pháp đối với toàn bộ đơn vị quân địch trong phạm vi 50 mã,. Tốn 50 nội lực.
Sau cấp 20, các nghề nghiệp bắt đầu thành hình, tất cả nghề nghiệp đều bắt đầu học được kỹ năng mạnh mẽ, khống chế bá thể của Thiết Sơn Toái Cốt hay phạm vi sát thương tầm xa của Lạc Vân Chưởng đều là kỹ năng mang tính dấu hiệu của nghề nghiệp.
Dõi theo bóng lưng Vương Vũ rời đi, Ẩn Giả cầm bình rượu lên nốc một hơi, ánh mắt vẩn đục bắt đầu trở nên trong suốt, suy nghĩ thoáng cái trở về nhiều năm trước, về cái lần cuối cùng nhìn thấy Võ Thần.
“Đã là kẻ tập võ, há lại sợ thách thức?”
“Vậy ta không làm nữa được chưa…”
“... Ôi, sao mà ta lại xui xẻo như vậy chứ, lúc sắp phải rời đi, ngay cả một truyền nhân chân chính cũng không tìm được. Thôi bỏ đi, phá lệ một lần vậy, nhưng ngươi nhất định phải tìm cho ta một truyền nhân đạt chuẩn đấy biết chưa?”
“Ừm, nhưng có lợi ích gì không?”
….….
Nghĩ đến đó, Ẩn Giả lẩm bẩm: “Cậu nhóc, đừng khiến lão phu thất vọng đó!”
Vương Vũ truyền tống đến lãnh địa của công hội, những người khác của Toàn Chân Giáo đã đến đủ, chỉ chờ Vương Vũ đến sẽ lập tức đi đánh phụ bản, Vương Vũ phiền não nói: “Các ngươi đi đi, ta không có tâm trạng!”
“Sao thế? Cãi nhau với vợ sao?” Minh Đô cười hì hì hỏi.
Vương Vũ buồn bực nói: “Nhận một nhiệm vụ nghề nghiệp! Kinh nghiệm bị khóa lại mất rồi!”
Vương Vũ nói xong, lấy nhiệm vụ bày ra cho mọi người xem.
Mọi người thấy thế đều lộ vẻ mặt vui sướng, Xuân Tường vỗ tay khen: “Quá tốt rồi, lần này ta có thể đuổi kịp ngươi rồi…”
“Hừ!” Nhìn vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp nạn của tên kia, Vương Vũ càng buồn bực.
“Vậy ngươi cứ tiếp tục sầu não, chúng ta đi quét phụ bản, đợi một lát ra ngoài còn phải đi đánh Niên Thú!”
Mọi người biết sở dĩ Vương Vũ cùng đánh phụ bản với bọn họ, thật ra là để ý đến điểm kinh nghiệm này, bây giờ không có kinh nghiệm nữa, đương nhiên bọn họ không thể mặt dày mày dạn để Vương Vũ đi cùng bọn họ…
Dù sao thì từ trước đến nay đều là người khác ôm đùi bọn họ… quan trọng là bớt một người ăn chia trang bị rơi ra từ phụ bản.
Ở trong trụ sở của công hội bây giờ chỉ còn lại bốn người Lý Tuyết.
Bốn cô gái này gần đây chơi rất hào hứng, luôn ở trụ sở của công hội mua nguyên liệu, chế thuốc, rèn vũ khí, thỉnh thoảng cũng ra ngoài đánh Bột Vôi đem đi bán đấu giá, cuộc sống khá là thoải mái.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Vũ tản bộ tới lò rèn, Mã Lỵ đang rèn vũ khí ở đó.
Cô bé Mã Lỵ này cũng là một cô gái rất bướng bỉnh, cô biết rõ ba người các cô có thể ở lại đoàn thể mà cao thủ nhiều như mây như Toàn Chân Giáo này, hoàn toàn là nhờ chị cả của mình, tuy rằng ngoài miệng cô luôn nói muốn tìm người bao dưỡng, nhưng thật sự ăn không ngồi rồi, làm một bình hoa, cô lại cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Vậy nên Mã Lỵ cố gắng cày kỹ năng, chính là muốn cho mọi người thấy giá trị của bản thân.
Nghề nghiệp phụ này không có cách nào đi đường tắt, muốn nâng độ thông thạo lên, chỉ có rèn không ngừng, chỉ có tạo ra cực phẩm mới có thể nâng một lần độ thông thạo.
Cũng chính bởi vì không thú vị nên người luyện nghề nghiệp phụ lên viên mãn là rất ít, nhưng đối với các cô gái có sức chiến đấu cặn bã nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn mà nói, nghề nghiệp phụ thì lại dễ hơn nghề nghiệp chiến đấu rất nhiều.
Lò rèn ở lãnh địa công hội không mất tiền thuê, cũng không cần xếp hàng, Mã Lỵ mà mệt mỏi thì ra ngoài đi dạo vài vòng, sau đó tiếp tục luyện, bây giờ kỹ thuật rèn của cô đã lên được trung cấp rồi.
Nhìn thấy Vương Vũ tiến vào, Mã Lỵ lau mồ hôi hỏi: “Anh chủ nhà, hôm nay sao anh lại có hứng thú đến đây vậy?”
“Đi dạo lung tung một chút thôi! Em đang rèn cái gì đó?” Vương Vũ hỏi.
Mã Lỵ nói: “Áo giáp! Rèn xong bộ này là em có để đi thăng cấp lên Đoán tạo sư trung cấp rồi!”
Trong game Trọng Sinh, trọng giáp và vũ khí thì cần kỹ năng rèn, còn lại bố giáp thì cần kỹ năng may.
“Ừ!” Vương Vũ cũng không hiểu nhiều về nghề nghiệp phụ, cũng không biết Đoán tạo sư trung cấp có bao nhiêu trâu bò… nhưng hắn thấy Mã Lỵ lấy một khối khoáng thạch ra nung chảy, sau đó lại kiên nhẫn tạo thành hình dánh của áo giáp, cảm thấy rất thú vị, thế là cũng cầm lên khối khoáng thạch tỏa sáng bốn phía, ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, tỉ mỉ nghiên cứu.
Đây là Thủy Tinh Ma Pháp, cũng là thứ duy nhất mà bây giờ Vương Vũ có thể gia công.
“Đây là cái gì?” Mã Lỵ nhìn Thủy Tinh Ma Pháp trong tay Vương Vũ, ánh mắt cũng biến thành hình trái tim… Phải biết rằng đám con gái không cách chống cự nhất lại sức hấp dẫn của những thứ sáng lóng lánh, nếu đồ vật này mà ở trong tay Mã Lỵ, cho dù là có giá trị liên thành, cô cũng không nỡ bán, chắc chắn sẽ tìm một sợi dây xâu lại rồi đeo lên cổ.
“Thủy Tinh Ma Pháp!” Vương Vũ bày ra thuộc tính của.
Nhìn thấy thuộc tính của Thủy Tinh Ma Pháp, nhất là không thể gia công như bảo thạch, Mã Lỵ tỏ ra mất mát: “Thứ này chẳng có tác dụng gì hết…”
“Đối với các em thì không có, nhưng đối với anh thì lại rất có ích!” Vương Vũ đặt Thủy Tinh Ma Pháp lên bàn, sau đó lấy ra một đồ vật to bằng một cái hòm nhỏ…
Cái hòm này dài hơn một mét, đồ đạc để trên đó vô cùng kỳ quái, có mảnh kim loại bị cắt nhỏ và đá mài, còn có dao tiện, bàn dập và mũi khoan...
Mấy thứ này đã tuyệt chủng mấy chục năm trước, không phải người trong nghề thì không thể nào nhận biết được.
Mã Lỵ ngơ ngác nhìn mấy thứ đồ cổ quái này hỏi: "Ủa? Mấy thứ này là gì vậy?"
Vương Vũ nhìn thoáng qua phần giới thiệu vật phẩm, lẩm bẩm: "Máy tiện mini cầm tay..."
"Ở đâu ra vậy..." Mã Lỵ toát mồ hôi. Thứ máy móc này xuất hiện trong thế giới của kiếm và ma pháp, làm sao lại cảm giác không hợp lắm nhỉ.
Vương Vũ cũng mê man nói: "Anh học một nghề phụ tên là Công Trình Học sơ cấp, sau đó nhấn vào biểu tượng của nó thì xuất hiện thứ đồ chơi này..."
"Chậc chậc, anh chủ nhà thật có bản lĩnh!" Mã Lỵ dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi. Không thể không nói, Vương Vũ vốn là con gà mờ trong game, nhưng lại còn trâu bò hơn cả những game thủ chuyên nghiệp như các cô, còn có thể lấy ra một cỗ máy.
"Anh biết dùng không?" Mã Lỵ tò mò hỏi.
Đã ở cùng nhau lâu như vậy, đương nhiên Mã Lỵ hiểu rõ ông anh Vương Vũ này là một người không có kỹ năng sinh hoạt. Đừng nói là gia công máy móc, ngay cả cái tivi trong nhà cũng là do Mục Tử Tiên xắn áo ra tay sửa mới được.
Trang 67# 1