Ta Là Võ Học Gia

Chương 137: Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 137: Ôm Cây Đợi Thỏ

=== oOo ===

"Ngươi đúng là xui tận mạng!" Thần Hi Vĩnh Tịch thở dài cho sự xui xẻo của Kinh Thành Hoa Thiếu.
"Thần huynh, không phải ngươi nói rằng ngươi là người thông minh nhất trong bốn người chúng ta sao? Lần này nhất định ngươi phải giúp ta... Vì góp cống hiến, ta móc hết cả gia tài ra, mẹ nó mới được cái quyền trượng." Kinh Thành Hoa Thiếu tỏ ra đau khổ.
Thần Hi Vĩnh Tịch híp mắt lại: "Điều đó là đương nhiên, hắn không coi ngươi ra gì, chính là không coi Thánh Quang Tứ Thiếu chúng ta ra gì. Nếu không cho hắn biết mặt, Hoàng Thành Căn chúng ta khỏi xông pha giang hồ gì nữa!"
"Vậy Thần huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
"Hẳn là con nhỏ kia nhận nhiệm vụ đối lập với ngươi, chỉ cần tìm được con nhỏ đó, kẻ giết ngươi chắc chắn cũng không chạy xa được!" Thần Hi Vĩnh Tịch nói.
"Nhưng ta cũng không biết con nhỏ đó tên là gì!" Hoa Thiếu than thở.
"Nhiệm vụ của ngươi là gì?"
"Cướp lại viên đá Thánh Ma khác bị trộm nhiều năm trước."
"Còn một viên nữa đâu? Ngươi có biết nó đang ở đâu không?" Thần Hi Vĩnh Tịch lại hỏi tiếp.
"Trong tay chánh án chứ ở đâu nữa!"
"Vậy không phải là được rồi sao? Nhiệm vụ của cô nàng kia chắc chắn là đánh cắp viên đá Thánh Ma khác, cho nên chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ ở gần Thánh Đình là được." Thần Hi Vĩnh Tịch nói với vẻ đương nhiên.
Kinh Thành Hoa Thiếu nghe nói là không cần phải đi tìm kiếm khắp thế giới mà vẫn có thể khiến hai người Vương Vũ chui đầu vô lưới, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Sao ta lại không nghĩ ta chứ nhỉ, đúng là Thần huynh vẫn luôn cao minh!"
"Đấy là hiển nhiên!" Thần Hi Vĩnh Tịch cười.
Ở trong bối cảnh của trò chơi Trọng Sinh này, Thánh Đình Quang Minh vốn là tín ngưỡng lớn nhất và duy nhất của loài người. Toàn bộ trận doanh Quang Minh đều được sinh ra nhờ Ngài.
Tất cả những người tôn thờ Thánh Quang đều tin tưởng vững chắc rằng Thánh Đình Quang Minh chính là chúa tể của loài người, khi đại tai biến kéo tới, chỉ có ánh sáng mới có thể xua tan bóng tối, làm cho con người có thể kéo dài chút hơi tàn.
Tôn giáo sùng bái cực đoan qua nhiều năm đã khiến cho Thánh Đình Quang Minh bắt đầu kiêu ngạo, không dung thứ sự tồn tại của những lực lượng khác, phàm là những lực lượng không thuộc về ánh sáng đều bị coi là "dị đoan", vì vậy Thánh Đình đã thành lập "Tòa Án Dị Đoan" để tiến hành phán xét tất cả những người mà bọn họ cho là dị đoan.
Tiếc là Tòa Án Dị Đoan còn chưa kịp hành động thì bóng tối đã bao trùm lấy đại lục, bảy vị anh hùng kề vai sát cánh cùng chiến đấu, dẫn dắt loài người đánh lùi đợt xâm nhập đầu tiên của bóng tối.
Cũng chính vì điều đó mà tín ngưỡng của loài người bắt đầu dao động, không còn tôn thờ Thánh Quang nữa, Thánh Đình cũng đánh mất quyền phán xét những lực lượng khác. Nhưng Tòa Án Dị Đoan thì vẫn được bảo tồn, trở thành một đơn vị bạo lực của Thánh Đình, chuyên xử lý những vụ việc chiến đấu, mãi cho tới khi đợt bóng tối thứ hai giáng xuống...
Tòa Án Dị Đoan là thể chế chiến đấu chuyên nghiệp của Thánh Đình, cho nên sức chiến đấu của nó là không thể nghi ngờ. Các kỵ sĩ cấp 30 trong tòa án đều kiêm hai nghề nghiệp là Kỵ sĩ và Mục sư, vừa đánh lại vừa kháng, lại còn có thể buff và phóng chiêu tầm xa. Vả lại trong bối cảnh chuyện xưa này, bọn họ đã bị rót cho tín ngưỡng cực đoan từ khi còn bé, cả thân thể và linh hồn đều thuộc về vị thần của bọn họ. Các kỵ sĩ đều giống hệt cỗ máy chiến tranh, sẽ chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, khá là khó chơi.
Chánh án Willie lại là vị đại thần quan phụ trách riêng về mảng chiến đấu, cho nên ở trong thành Thánh Quang này, có người dám nghi ngờ Giáo hoàng, nhưng không kẻ nào dám nghi ngờ chánh án Willie... Một viên đá Thánh Ma khác nằm ngay trên bội kiếm của Willie.
Trên đường dẫn Vương Vũ tới Thánh Đình, Dương Na kể bối cảnh câu truyện nhiệm vụ của mình cho Vương Vũ nghe một lượt.
"Thật quá thần kỳ! Thầy hướng dẫn của cô còn đáng tin cậy hơn thầy của tôi nhiều!"
Vương Vũ không có hứng thú gì với bối cảnh máu chó này của trò chơi, trái lại hắn khá khó chịu với ông lão Ẩn Giả, chính hắn chu cấp rượu thịt thơm ngon cho ông ta, thế mà ông ta còn chẳng cho chút gợi ý nào về nhiệm vụ. Giờ thì nhìn thầy hướng dẫn của người ta đi, sợ truyền nhân của mình không hoàn thành được nhiệm vụ, còn muốn nhét luôn đối tượng cần tấn công cho học trò.
Dương Na cười nói: "Ngài Kẻ Săn Ma là một trong bảy vị anh hùng, đương nhiên là đáng tin cậy rồi!"
Hai người vừa đi vừa nói, không lâu sau đã tới nơi cách cửa Thánh Đình không xa.
"Không xong, bọn họ có mai phục!" Dương Na đột nhiên kéo tay Vương Vũ lại khi hắn định đi tiếp.
"Ở chỗ nào?" Vương Vũ buồn bực hỏi, ở cửa Thánh Đình chỉ có vài người chơi đang khoanh chân ngồi đấy, làm gì cảm thấy sát khí.
"Chính là đám người chơi kia kìa! Ngồi trước cửa Thánh Đình, không phải là khả nghi lắm sao?"
Vương Vũ nói: "Không thể nào, cửa tòa thị chính của thành Dư Huy bọn tôi ngày nào cũng đông đúc ồn ào như chợ vỡ ấy..."
"Thành thị vùng thôn quê mà sánh được với Thánh Đình? Thánh Đình bá đạo lắm, chỗ của thần là không được phép ồn ào hỗn tạp, một khi độ trị an vượt qua con số nhất định, người chơi sẽ bị trừ điểm vinh dự!" Dương Na giải thích, vì nhiệm vụ của mình, cô ta đã nghiên cứu không ít tư liệu, thậm chí còn biết rõ thời gian thay ca của kỵ sĩ canh gác.
Vương Vũ nghe vậy, lại liếc đám người chơi ở cửa Thánh Đình, quả nhiên giống như Dương Na nói, những người chơi này yên tĩnh một cách lạ thường.
Vương Vũ lập tức nói tiếp: "Nhưng chỉ có mười mấy người mà thôi, chẳng nhẽ hai người chúng ta còn không đánh lại bọn họ?"
Dương Na lắc đầu: "Đám người chơi này gian xảo lắm, bề ngoài thì đúng là chỉ có mười mấy cái, nhưng ẩn núp gần đó thì có không biết bao nhiêu người! Vả lại, nếu đánh nhau ở ngay cửa Thánh Đình, các kỵ sĩ Thánh Điện bên trong nhất định sẽ ra dọn dẹp!"
Ở cửa Thánh Đình này, lớn tiếng đã không được, huống chi là lao vào đánh nhau...
Vương Vũ xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử: "Chết một lần thì cũng chỉ mất có 10% kinh nghiệm chứ mấy, nhỡ có thể trà trộn vào trong thì sao?"
Tên này luôn chẳng quan tâm cái mạng của mình khi chơi game chút nào.
Dương Na quyết đoán bác bỏ ý tưởng của Vương Vũ, hơn nữa cô ta còn cảnh báo hắn một cách nghiêm túc: "Không được, đá Thánh Ma của ta là vật phẩm nhiệm vụ, tỉ lệ rớt 100%, phải nghĩ cách khiến bọn họ đi mới được!"
Nghĩ cách... Chuyện như này, nói thì dễ chứ thực hiện thì khá là khó.
Nhà họ Vương là dòng tộc học võ lâu đời, có truyền thống lấy bạo chế ngự bạo, với Vương Vũ mà nói, mấy chuyện như động não suy nghĩ thì thà cho hắn đi một mình chiến BOSS có khi còn dễ hơn.
Cô nàng Dương Na này tuy ngực không lớn lắm, nhưng dung lượng não thì nhiều hơn Vương Vũ không biết bao nhiêu. Vả lại thông minh và trí tuệ là hai thứ khác nhau, nhất là ở loại chuyện này, một vị thần đồng có thể tính nhẩm bình phương của chín con số, chưa chắc đã hơn được một tên côn đồ âm hiểm giả dối.
Hoàng Thành Căn là trùm sò ở thành Thánh Quang, Vương Vũ giết lãnh đạo của người ta, cướp trang bị của người ta, tất nhiên là người ta sẽ không chết không thôi với Vương Vũ rồi, chứ còn qua đó bàn bạc bảo người ta rời đi, chắc chắn là không được.
Điệu hổ ly sơn? Thế thì lại càng vớ vẩn. Không biết trong cửa Thánh Đình còn cất giấu bao nhiêu người, Vương Vũ có trâu bò tới mấy cũng không tự tin là có thể một mình quét sạch cả một công hội, nhất là đây lại là công hội đại gia không thiếu tiền.
Hai người đứng ở góc tường, vắt óc suy nghĩ. Đột nhiên Vương Vũ lên tiếng hỏi: "Có biện pháp chưa?"
Dương Na nói: "Chỉ có thể giết sạch bọn họ!"
"Móa, tôi còn tưởng cô cao minh cỡ nào!" Vương Vũ khinh bỉ, hóa ra cô nàng này cũng giống hắn cả thôi.
Vương Vũ thở dài một hơi, đành phải mở khung Bạn Tốt, tìm Vô Kỵ và nói: "Chuyện tới nước này, tôi đành phải tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài vậy!"
Vô Kỵ vốn là kẻ âm hiểm giả dối, lúc này nếu hắn ta còn không kiếm được ý tưởng nào, Vương Vũ chỉ có thể lao lên chém giết một hồi vậy.
"Anh còn có đội cố vấn nữa à?" Dương Na có chút kinh ngạc.
"Ặc... Cố vấn? Cứ coi là vậy đi..." Vương Vũ thật sự muốn nói Vô Kỵ là một tên bợm rượu, nhưng nghĩ lại thì lúc này hắn còn cần sự trợ giúp từ Vô Kỵ, chẳng phải là chính hắn còn không bằng một tên bợm rượu, vì thế đành phải dằn sự khinh bỉ trong lòng xuống.


Trang 70# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất