Ta Là Võ Học Gia

Chương 138: Ruổi Hổ Nuốt Sói

Chương 138: Ruổi Hổ Nuốt Sói

=== oOo ===

"Vô Kỵ huynh, dạo này có khỏe không? Một giờ không gặp, ta thấy nhớ huynh quá!" Đang có việc nhờ vả người ta nên đương nhiên là Vương Vũ phải nói mấy lời dễ nghe rồi.
"Khỏe cái búa, có gì mau nói! Có phải là gặp chuyện không giải quyết được phải không? Đúng là khó tưởng tượng, lại còn có chuyện mà ngươi không giải quyết được cơ à."
Nói chuyện với người thông minh luôn tiện lợi như vậy, Vương Vũ còn chưa nói gì mà Vô Kỵ đã đoán được rồi.
"Đúng vậy, không phải ta đang làm nhiệm vụ đó sao, sau đó..." Vương Vũ kể chi tiết chuyện xảy ra sau khi hắn tới thành Thánh Quang cho Vô Kỵ nghe.
Vô Kỵ nghe xong, nhanh chóng gửi tin nhắn lại: "Chậc chậc, chuyện đơn giản thế mà ngươi không giải quyết được, thế mà dám nói mình là cao thủ hàng đầu!"
"Ngươi có biện pháp à?" Vương Vũ vui vẻ hỏi.
"Ngươi nói trước xem trong hai ta, ai lợi hại hơn?"
"Ngươi, ngươi lợi hại! Cả nhà ngươi đều lợi hại, được chưa?!" Vương Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì đang xé xác Vô Kỵ, tên này đúng là quá không biết xấu hổ.
Vô Kỵ đắc chí cười to: "Ha ha, nể ngươi thành thật như vậy, ta sẽ chỉ dạy qua cho ngươi, nghe nói tới câu ruổi hổ nuốt sói bao giờ chưa?"
Vương Vũ cả giận mắng: "Ông đây có đi học đâu, ngươi nói cách làm luôn đi, đừng có lải nhải sang cái khác, bên này ta đang gấp lắm rồi đây!"
"Ha ha, ngươi cảm thấy ai là người mà người chơi của công hội sợ nhất?" Vô Kỵ hỏi.
"Là ta à?" Vương Vũ vô sỉ đáp lại.
"..." Vô Kỵ cạn lời, một lúc sau mới tiếp tục nói: "Đừng có dát vàng lên mặt như thế, người ta sợ ngươi thì cũng không chặn ngươi, hẳn là bọn họ sợ NPC Thánh Đình nhất!"
"Vậy thì làm sao?" Vương Vũ cảm thấy mờ mịt, hắn có quen biết gì Thánh Đình đâu, lấy đâu ra bản lĩnh khiến con hổ Thánh Đình đi nuốt đám sói Hoàng Thành Căn?
"Ngươi quên rồi à? Dám tạo ra tiếng động ồn ào ở gần Thánh Đình là sẽ bị trừ độ vinh diệu, nếu ném pháo hoa pháo trúc vào Thánh Đình, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?"
"Ta cảm thấy ta sẽ chết! Tất nhiên ta mà chết thì sẽ kéo ngươi chôn cùng!" Vương Vũ nghe vậy, mặt đen sì... Thằng nhãi này toàn ý nghĩ xấu, lại khuyến khích mình lao đầu vào chỗ chết.
Vô Kỵ vội vàng nói: "Ta có bảo ngươi đi đâu. Không phải cô nàng bên cạnh ngươi có một chiếc khăn che mặt có thể che giấu thân phận sao? Để cô ta đi đi!"
"Có tin được không?"
"Đương nhiên là tin được rồi, cô ta có đá Thánh Ma trong tay, có lượn lờ dưới mí mắt Thánh Đình thì cũng chẳng ai quan tâm, ném một cái pháo hoa thì có làm sao?"
"Được!"
Vương Vũ tắt khung chat riêng, đột nhiên quay đầu lại.
"Thế nào, có ý tưởng gì không?" Dương Na vội vàng hỏi.
"Có!" Vương Vũ lặp lại lời Vô Kỵ nói cho Dương Na nghe.
Dương Na nhíu mày, nói: "Quả thực tôi che mặt lại thì có thể che giấu thân phận, nhưng hẳn là không lừa được hệ thống chứ..."
"Tên bạn đê tiện của tôi nói rồi, có thể giấu được NPC Thánh Đình là có thể giấu được hệ thống! Yên tâm đi, tay đó tuy phẩm hạnh tồi tệ, nhưng rất giỏi mưu kế!" Vương Vũ thề thốt.
"Lợi hại thế à? Tên của hắn là gì?"
"Tên của hắn ta là Tiện Nhân!" Vương Vũ cắn răng, nghĩ bụng: "Chờ ông về rồi, thể nào cũng phải cho ngươi biết ai lợi hại hơn mới được!"
"..." Dương Na cạn lời, một lúc sau mới nói được: "Vậy tôi đi ném pháo bây giờ nhé?"
"Chờ đã!" Vương Vũ ngăn Dương Na lại, đưa cho cô ta một đống pháo trúc và pháo hoa, sau đó co cẳng chạy mất, đến khi không thấy bóng dáng đâu, hắn mới gửi tin nhắn cho Dương Na: "Được rồi!"
Thần Hi Vĩnh Tịch dẫn người chơi của Hoàng Thành Căn ngồi ở cửa, đang nghĩ xem nếu thấy Vương Vũ thì nên hành hạ thế nào để hả giận thay cho Kinh Thành Hoa Thiếu, đột nhiên tiếng pháo trúc nổ rầm rầm, kéo hắn ta ra khỏi mớ ảo tưởng của mình.
[Hệ thống nhắc nhở: Công hội của bạn quấy rối sự yên tĩnh của thần, - 10 điểm vinh dự thành Thánh Quang, hiện tại đang là trung lập.]
[Hệ thống nhắc nhở: Công hội của bạn quấy rối sự yên tĩnh của thần, - 10 điểm vinh dự thành Thánh Quang, hiện tại đang là bình thường.]
[Hệ thống nhắc nhở: Công hội của bạn quấy rối sự yên tĩnh của thần, - 10 điểm vinh dự thành Thánh Quang, hiện tại đang là chán ghét.]
Hệ thống gửi mười lời nhắc nhở liên tục, trực tiếp trừ điểm vinh dự của Thần Hi Vĩnh Tịch từ trung lập về thành chán ghét, làm cho Thần Hi Vĩnh Tịch ngớ người tại trận...
"Mẹ nó! Có chuyện gì vậy?"
Những người khác bên Hoàng Thành Căn đều ngây người ra, mờ mịt nói: "Không biết, thậm chí đến nói chuyện chúng ta cũng chỉ nói trong kênh công hội... Chẳng lẽ thần còn chạy tới kênh chat nghe lén à?"
"Fuck! Điểm vinh dự của ta, cày mãi mới được..."
Trong kênh chat của công hội Hoàng Thành Căn đầy rẫy những tiếng kêu than vang trời dậy đất... Khi một loạt pháo trúc này bị ném ra, toàn bộ người trong công hội Hoàng Thành Căn, bất kể là có ở cửa Thánh Đình hay không online thì đều bị trừ mất một trăm điểm vinh dự.
Điểm vinh dự ở thành chính là thứ liên quan đến độ hảo cảm của NPC của thành chính đó với người chơi, có nhận được nhiệm vụ ẩn hay không đều nhờ vào nó cả.
Nên biết rằng điểm vinh dự này chỉ cày phụ bản mới có, một lần chạy phụ bản là được từ một đến năm điểm, phải nói là khá khó cày. Mà NPC của thành Thánh Quang lại không giống NPC của các thành thị trung lập khác, nay điểm vinh dự giảm một phát xuống 100 điểm, sợ rằng sau này Hoàng Thành Căn đừng mong tiếp tục sống ở thành Thánh Quang nữa!
Tiếng pháo trúc quá lớn, Vương Vũ ở cách đó một con phố mà vẫn có thể nghe được rõ ràng. Lúc này Vương Vũ gửi tin nhắn cho Dương Na, nhưng Dương Na không trả lời, Vương Vũ lại không dám chạy tới dò la, đành phải hỏi Vô Kỵ: "Vô Kỵ, chiêu này không được!"
Vô Kỵ thản nhiên đáp lại: "Không biết, ta chỉ đoán mà thôi, chứ ta đã làm chuyện như vậy bao giờ đâu..."
"Mẹ! Làm như ngươi là gây chết người đấy có biết không!" Vương Vũ bực tới mức văng tục.
"Sợ gì, có phải là ngươi ném pháo trúc đâu, đạo hữu chết chứ bần đạo đâu có chết, chẳng phải ngươi không bị tổn thất gì thây..."
"Fuck you!" Vương Vũ sụp đổ: "Vô Kỵ, ta muốn nói một câu nghe có vẻ rất vọng động với ngươi, mong ngươi bỏ qua cho!"
"Cứ nói đi, đừng ngại!"
"Con mẹ nó chứ, ngươi đúng là kẻ cặn bã! 凸*!!"
*凸: ký hiệu ngón tay thối!!
Chính như những gì Vô Kỵ đoán, khăn che mặt của Dương Na quả nhiên có tác dụng ẩn giấu thân phận của cô ta, cho nên khiến hệ thống coi như không nhìn thấy cô ta.
Cô gái này ném một đống pháo trúc qua cửa sổ vào trong Thánh Đình, chuyện đại nghịch bất đạo như thế này đều bị tính lên hết Hoàng Thành Căn đang ở gần nơi này nhất.
Thấy bản thân không bị hệ thống thông báo trừ điểm vinh dự, trái lại đám người chơi bên Hoàng Thành Căn ở ngoài cửa đang hoảng loạn hết cả, Dương Na mừng thầm trong lòng. Sau khi ném pháo trúc xong, cô ta đổi vị trí, đập vỡ cửa sổ rôi ném pháo hoa còn lại trong tay vào nốt.
Pháo hoa tạo ra tiếng nổ to hơn pháo trúc rất nhiều. Pháo hoa và pháo trúc mà so sánh với nhau thì chẳng khác nào đại pháo và viên đạn...
Người của Hoàng Thành Căn vừa tỉnh táo lại, bắt đầu tìm kiếm kẻ giở trò, kết quả là tất cả lại nhận được một tin tức.
[Hệ thống nhắc nhở: Công hội của bạn khiêu khích sự tôn nghiêm của thần! Trừ 100 điểm vinh dự, hiện tại giá trị vinh dự là thù hận. Thánh Đình đưa kỵ sĩ Thánh Điện ra bảo vệ sự vinh quang của thần.]
[Thông báo thành chính: Người chơi của Hoàng Thành Căn quấy rối Thánh Đình, khiêu khích thần uy, trở thành kẻ địch của toàn thành, trong vòng 24 giờ, giết chết người chơi của Hoàng Thành Căn sẽ nhận được điểm vinh dự.]
"..." Người chơi bên Hoàng Thành Căn nhận được thông cáo này, suýt thì hộc máu, chỉ ngồi ở cửa Thánh Đình một lúc mà thôi, mẹ nó chứ bọn ta có chọc ai đâu?
"Cậu Thần, chúng ta làm gì bây giờ?" Người chơi bên Hoàng Thành Căn đều đưa mắt về phía Thần Hi Vĩnh Tịch.
Đồng thời bọn họ cũng khinh bỉ hành động liều mạng của Thần Hi Vĩnh Tịch trong lòng: "Mẹ nó, tại ngươi cả, cứ phải ôm cây đợi thỏ, đã không bắt được thỏ thì thôi, bản thân lại ăn đủ."
"Kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai!" Thần Hi Vĩnh Tịch nghiêm túc biện giải cho mình một câu, sau đó cúi đầu nghĩ cách xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Hệ thống thì lại không cho Thần Hi Vĩnh Tịch đứng đó giả thâm trầm cao siêu, ngay tại lúc đó, một đội NPC ào ra từ đại sảnh của Thánh Điện.
Những NPC này đều mặc áo choàng màu trắng, khôi giáp màu trắng nặng nề bao quanh người bọn họ, thanh kiếm thập tự trong tay thì lóng lánh ánh vàng.
Kỵ Sĩ Thánh Điện (Cấp 35) (Tinh Anh)
HP: 150.000
MP: 150.000
Kỹ năng: Ánh Sáng Thẩm Phán, Vinh Quang Thập Tự Trảm, Thánh Dũ Thuật, Xung Phong, Chiến Trận Vinh Quang.
Nhìn thấy đội NPC này, Dương Na cách đó không xa thấy toát mồ hôi hột thay cho mình. Đám Kỵ Sĩ Thánh Điện này không chỉ có kỹ năng ghê tởm, mà lượng máu với mana hơn hẳn BOSS bình thường. Đáng tởm hơn nữa là nó lại vừa công kích vật lý lại vừa ma pháp, đây không phải là chế độ đãi ngộ dành cho nhân vật chính sao?


Trang 70# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất