Chương 150: Con Hổ Nghịch Tập
=== oOo ===
“Được rồi, được rồi!” Con Hổ Nghịch Tập lau mồ hôi, sau khi đào một cây cỏ thuốc tiếp đó chôn thứ gì dưới chỗ đất trồng cỏ thuốc.
Ánh mắt Vương Vũ lướt qua vừa lúc nhìn thấy, khó hiểu hỏi: “Ngươi chôn cái gì vậy?”
“Không có gì...” Con Hổ Nghịch Tập cười nói.
“Xùy, ta cũng nhìn thấy rồi!” Vương Vũ bĩu môi thầm nghĩ, nhưng mà Vương Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao trong trò chơi và hiện thực không giống nhau, rất nhiều người chơi đều có việc kiêng dè.
Hái xong cây thuốc cuối cùng, lúc này Con Hổ Nghịch Tập mới ngẩng đầu lên cười nói: “Được rồi! Chúng ta về thôi!”
“Ừm!” Vương Vũ thầm nghĩ, cuối cùng cũng xong...
Hai người đứng dậy muốn rời đi, chợt Rắn Mối Sừng trong sơn cốc như bị chọc phải, toàn bộ chúng nó đứng lên bò đến phía hai người Vương Vũ.
Vương Vũ kinh ngạc nói: “Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta vẫn chưa đến phạm vi thù hận của chúng mà.”
Trừ BOSS đặc biệt ở chế độ tự do ra, cơ bản các loại quái dã ngoại ngoại khác đều có phạm vi thù hận, lúc này hai người còn cách Rắn Mối Sừng mười mấy mét, không có lý do mà chúng nó phản ứng như thế.
Con Hổ Nghịch Tập quét ngang trường thương, ngăn lại trước ngực, gã chỉ vào một lối nhỏ cách đó không xa nói với Vương Vũ: “Ta chặn chúng cho, ngươi đi trước đi.”
“Ngươi đối phó với chúng nó được không?” Vương Vũ nhìn bọn Rắn Mối Sừng đầy sơn cốc, hỏi Con Hổ Nghịch Tập.
Con Hổ Nghịch Tập đáp: “Ta là Kỵ sĩ, dù thế nào cũng có thể chống đỡ hơn Võ sư ngươi!”
Vương Vũ rút cây côn ra cười nói: “Thôi đi, ta thấy ngươi thế này cũng không đủ sức, ta vẫn nên giúp ngươi một chút đi...”
Vốn dĩ bản thân Vương Vũ cũng không phải loại người thấy chết không cứu, huống hồ Con Hổ Nghịch Tập còn từng giúp hắn, lúc này bỏ bạn mà chạy cũng rất không có tính người rồi.
Ai ngờ Con Hổ Nghịch Tập vội vàng la lên: “Ngươi cứ việc đi là được rồi, ở đây một mình ta có thể chống được, ngươi ở lại sẽ không tiện...”
“Không tiện à...”
Vương Vũ cũng từng nghe nói trong trò chơi mỗi người đều có đòn sát thủ không muốn cho người khác biết, cho nên Vương Vũ buồn bực lầu bầu một câu, cũng không hỏi thêm xoay người đi đến phía lối mòn nhỏ kia.
Con Hổ Nghịch Tập thấy Vương Vũ đi đến lối mòn kia, trên mặt lộ vẻ khoái trá khi thực hiện được gian kế.
Lối mòn nhỏ này khá kỳ quái, theo lý mà nói càng đi ra ngoài địa thế càng cao mới đúng, nhưng lối mòn nhỏ này càng về sau địa thế càng thấp, còn có từng cơn gió cuồng bạo, thổi đến mức trên đường toàn là bão cát.
Hơn nữa cơn gió như dao cắt, thổi vào mặt Vương Vũ lại bị mất máu.
“Không phải là đi nhầm đường đó chứ...” Vương Vũ đang âm thần buồn bực, chợt trong cơn bão cát có một hình thể to lớn chặn đường đi của Vương Vũ.
“Trời má ơi!”
Thấy quái vật khổng lồ kia, Vương Vũ giật nảy mình.
Con hàng này tuyệt đối là con quái vật lớn nhất có một không hai mà Vương Vũ từng thấy qua từ khi tiến vào trò chơi đến nay, cho dù là Long Huyết Thần Súng biến thành hình dáng hỏa long thì cũng không bằng một nửa con này. Vương Vũ đứng ngay vị trí cách nó năm mét nhưng cũng chỉ có thế thấy rõ đầu của nó.
Quái vật này có cái đầu nhọn, nhìn xuống tiếp thì trông nó lại giống con chuột, vòng quanh chân nó là chiếc đuôi dài đầy gai khổng lồ, có lực sát thương kinh khủng hơn chuột bình thường nhiều.
Vương Vũ vội phóng thuật Thăm Dò qua.
Thiên Phong Thú (Cấp 30) (BOSS Bạch Ngân)
HP: 500.000
MP: 6.000
Kỹ năng: Tiếng Ngâm Của Gió, Thiên Phong Gào Thét, Nhạy Bén.
Những kỹ năng này rất phù hợp với thân hình của nó, chỉ là BOSS Bạch Ngân nên lượng máu của nó cũng cao hơn BOSS Hoàng Kim.
Thiên Phong Thú dùng đôi mắt to như cái bóng đèn nhìn chằm chằm Vương Vũ, nó nghiêng đầu nhìn hắn ước chừng mười giây, chợt nổi giận gầm lên, trong miệng nó phun ra một luồng khí màu trắng, mang theo cát đá thổi về phía người Vương Vũ.
Lối mòn này vô cùng chật hẹp, luồng khí do Thiên Phong Thú phun ra dần dần bịt kín con đường. Vương Vũ cũng không có cách né tránh, đành phải sử dụng Tịch Chi Dược Thiên nhảy đến bên cạnh Thiên Phong Thú, tung một gậy đập lên lỗ mũi nó.
-1953
Thấy con số từ trên đầu Thiên Phong Thú, Vương Vũ không kìm được vui sướng nói: “Con này chỉ có vóc dáng lớn mà thôi, cũng không có kỹ năng phòng ngự đặc biệt gì cả.”
Nghĩ vậy Vương Vũ liền giơ cây gậy lên lại muốn đánh nó một gậy nữa.
“Gào”
Ai ngờ một gậy vừa rồi của Vương Vũ hoàn toàn chọc giận Thiên Phong Thú.
Thiên Phong Thú gào thét, chợt nó đứng lên, dùng sức mạnh khổng lồ trực tiếp đánh Vương Vũ bay ra ngoài, ngay sau đó tứ chi Thiên Phong Thú vận sức, chợt nhào tới trước làm cho khắp mặt đất đều rung động, thân thể Vương Vũ còn chưa kịp cảm giác được sự rung động đó đã bị húc bay ra ngoài một lần nữa.
Ở giữa không trung Vương Vũ đột nhiên thi triển Lôi Đình Cước rơi xuống mặt đất, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Sợ là vì con súc sinh này có hình thể khá lớn nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
Vui mừng chính là lực công kích của nó rất thấp... Vừa rồi một đòn húc mạnh mẽ của nó chỉ làm Vương Vũ rơi 30% máu, đòn tấn công kém hơn không biết bao nhiêu so với BOSS Niên Thú cấp 30.
Trong khoảng thời gian Vương Vũ ngây người, Thiên Phong Thú lại lao đến, Vương Vũ không do dự lập tức quay người chạy về phía bên trong sơn cốc.
Địa hình ở nơi này cũng quá chật hẹp, loại việc dựa vào thân pháp giống như người ta ăn cơm của Vương Vũ, kiên quyết đánh nhau với một con BOSS rõ ràng không sáng suốt chút nào.
Trong sơn cốc, Con Hổ Nghịch Tập nghe được tiếng BOSS gầm thét, trong phút chốc vui mừng tít mắt: “Người anh em à, lên đường bình an nhé, điều này hơn hẳn so với việc một mình ngươi từ từ trở về đó... Ta giúp ngươi về thành, ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta không ai nợ ai...”
Đúng vậy, tất cả những điều này đều là Con Hổ Nghịch Tập vì nhiệm vụ của mình mà một tay gài bẫy Vương Vũ.
Thiên Phong Thú chỉ là một con BOSS Bạch Ngân cấp 30, cấp bậc phổ biến của người chơi hiện nay đều khoảng cấp 15, trang bị đa phần đều đã thay bằng Thanh Đồng, cho nên chỉ cần nhân số đầy đủ cùng với phối hợp thích đáng, đánh BOSS chỉ có máu nhiều vẫn không thành vấn đề.
Nhưng con Thiên Phong Thú này nổi tiếng nhát gan, trốn trong lốc xoáy Thiên Phong chưa từng dám đi ra ngoài, lốc xoáy Thiên Phong là nơi không có đạo cụ đặc biệt sẽ hoàn toàn không vào được, cho nên Con Hổ Nghịch Tập muốn tìm người giúp đỡ đều không được.
Thật ra nhiệm vụ cũng không phải rất khó, chỉ cần đưa Thiên Phong Thú vào trong cái bẫy được che giấu, nhiệm vụ đã thành công một nửa. Thật ra tốc độ Thiên Phong Thú rất nhanh, Kỵ sĩ lại chân ngắn nên không thể trốn khỏi nó, vì nhiệm vụ này mà Con Hổ Nghịch Tập đã bị Thiên Phong Thú gặm chết hai lần.
Lần này Con Hổ Nghịch Tập vô tình gặp phải Vương Vũ bị truyền tống ngẫu nhiên vào lốc xoáy Thiên Phong...
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Vương Vũ, Con Hổ Nghịch Tập liếc mắt đã nhìn ra Vương Vũ không phải người dân trong vùng, dù sao tại thành Thiên Phong không có ai không biết Thiên Phong cốc lừng lẫy vang danh, thế nên Con Hổ Nghịch Tập đã nghĩ đến ý đồ xấu “Một công đôi việc”.
Để cho Vương Vũ đi dẫn BOSS vào trong cái bẫy của mình.
Con Hổ Nghịch Tập là một Kỵ sĩ, ngay cả gã cũng không gánh được BOSS, nên với Võ sư nổi tiếng máu giấy thì càng không thể, cho nên Con Hổ Nghịch Tập hoàn toàn không cho rằng Vương Vũ sẽ sống sót.
Vương Vũ chết đi không ảnh hưởng mấy đối với Con Hổ Nghịch Tập, bởi vì thù hận của BOSS sinh ra với đội ngũ, Con Hổ Nghịch Tập cùng đội với Vương Vũ, Vương Vũ vừa chết thì BOSS sẽ tự động chạy đến tìm gã, như vậy gã không cần tốn nhiều sức đã có thể dẫn Thiên Phong Thú ra ngoài, đến lúc đó chỉ cần BOSS chạy vào trong cái bẫy thì mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.
Nhưng một màn kế tiếp làm cho Con Hổ Nghịch Tập ngẩn cả người....
Đáng lẽ Vương Vũ trong mắt Con Hổ Nghịch Tập chắc chắn phải chết, nhưng hắn không chỉ không chết lại còn khỏe mạnh chạy ra, sau lưng hắn chính là mục tiêu của Con Hổ Nghịch Tập – Thiên Phong Thú.
Con Hổ Nghịch Tập hơi sững sờ, hét lớn với Vương Vũ: “Lại là BOSS à, mau dẫn nó đến hướng sáu giờ đi!”
Vương Vũ cười ha ha, không thèm để ý đến Con Hổ Nghịch Tập, hắn cố ý vượt qua hướng Con Hổ Nghịch Tập nói đến, vọt tới bên người Con Hổ Nghịch Tập.
Trang 76# 2