Chương 156: Xa Quê Gặp Người Quen Cũ
=== oOo ===
Không ngờ lại là Minh Đô.
Một giọng nói quen thuộc cỡ nào, làm Vương Vũ lập tức có cảm giác như mình vừa xuyên không rồi...
Nhớ ngày đó khi hắn lần đầu gặp Minh Đô, tên này cũng là như thế này, còn định giết Vương Vũ cơ mà.
"Lão Lý, sao ngươi lại ở đây?" Vương Vũ tháo khăn che mặt xuống, lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù chỉ là trong game, nhưng cách thành Dư Huy cả nghìn dặm mà vẫn gặp bạn bè, Vương Vũ khó tránh khỏi giật mình, cảm giác như xa quê gặp người quen cũ vậy.
"Ô? Lão Ngưu!" Minh Đô thấy Vương Vũ thì cũng hơi sửng sốt, kinh ngạc thốt lên: "Ô, ngươi không chết quay về thôn tân thủ, còn chạy tới chỗ này làm gì?"
"Móa!" Vương Vũ nghe vậy thì rất là buồn bực, bạn cũ cái gì chứ, lại đi trông ngóng hắn bị người ta đánh rớt về cấp 1.
Kỳ thật không thể trách Minh Đô về điều này được, ở trong game này chỉ có một mình Vương Vũ bị mấy vạn người đuổi giết, mà đêm qua hắn lại vội vàng thoát game cho nên người của Toàn Chân Giáo còn tưởng là hắn đang bị chặn lại ở khu hồi sinh, sáng nay bọn họ còn họp bàn thảo luận xem nên đi cứu viện như thế nào.
"Ngươi cứ ngồi đó đi, ta làm nhiệm vụ đã!" Minh Đô nói với Vương Vũ xong, sau đó chỉ vào một người chơi ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa: "Ê! Ta bảo ngươi đó, né cái gì mà né, 15 điểm PK mà vẫn còn ngồi đây uống rượu, mau chạy ra đây nhận lấy cái chết!"
Tên Thích khách bị Minh Đô chỉ vào mờ mịt chỉ vào chính gã, hỏi lại: "Ngươi đang nói ta à?"
"Vớ vẩn, không phải ngươi thì là ai?" Trong lúc nói, Minh Đô vung pháp trượng lên, một tia sét giáng xuống đầu tên Thích khách kia, khiến gã nổ tung thành tro bụi ngay tại chỗ.
"Con mẹ nó, ngươi muốn chết?!" Lần này đã chọc tức đám đồng bạn của Thích khách kia.
Bàn bên này của bọn họ có bảy tám người, mà bên tên Pháp sư kia thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có hai người, trong đó lại là một tên Võ sư rác rưởi, thực lực kém xa như vậy mà vẫn dám làm nhiệm vụ truy nã, thật quá kiêu ngạo rồi!
Nhưng điều càng kiêu ngạo còn ở phía sau, Minh Đô giết người xong, không vội vã bước đi mà lại tỏ ra như không có việc gì, mặc kệ sự phẫn nộ của những người kia mà đi thẳng tới trước bàn của Vương Vũ, cầm chén rượu của Vương Vũ lên uống một hớp...
"Mẹ nó, chỗ này loạn quá đi mất, nhiệm vụ truy nã mãi không ngừng! Nói ra thì ngươi bị người ta đuổi giết nên chạy tới nơi này tránh né à?"
Vương Vũ đẩy chén rượu sang một bên, trả lời: "Ta làm nhiệm vụ mà thôi! Còn ngươi? Nhiệm vụ truy nã của thành Dư Huy chưa đủ cho ngươi làm hay sao mà còn chạy tới cả đây như này..."
Minh Đô nói: "Nhiệm vụ thăng cấp nghề nghiệp..."
"Fuck! Hai người các ngươi đã xong chưa?" Những người ở bàn bên cạnh thấy Vương Vũ và Minh Đô hàn huyên với nhau, hoàn toàn bỏ mặc bọn họ, lửa giận hừng hực bốc lên đỉnh đầu. Một tên Chiến sĩ trong số đó thét lên, bước tới lật đổ bàn của Vương Vũ.
"..." Vương Vũ khẽ ngẩng đầu lên liếc Chiến sĩ kia một cái, rồi lại nhìn rượu rơi vãi khắp mặt đất.
Thành Tội Ác... Quán rượu không có vệ binh bảo vệ, đồng thời rượu ở nơi đây rất đắt đỏ... Vương Vũ mới chỉ nhấp có một hớp rượu mà thôi. Dĩ nhiên, chén rượu này đã bị tên tiện nhân Minh Đô làm bẩn, Vương Vũ sẽ không uống nữa... Nhưng vô duyên vô cớ bị người ta lật bàn cũng khiến bản thân hắn rất cáu giận...
"Sao nào? Trừng ta á, không phục phải không?"Tên Chiến sĩ kia thấy Vương Vũ nhìn mình, bèn giơ thanh trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào mặt Vương Vũ và gào lên.
Sắc mặt Vương Vũ lập tức sa sầm xuống...
Người tập võ kị nhất là bị người khác dùng binh khí chỉ thẳng vào người, Vương Vũ là người dễ tính như vậy, nhưng khi bị người ta cầm kiếm chỉ thì cũng không khỏi tức giận.
Mẹ nó, oan có đầu nợ có chủ, Minh Đô giết người của các ngươi, sao các ngươi không đi tìm hắn đi, tới đây gây sự ông mày làm gì?
"Dịch kiếm ra chỗ khác, người ngươi cần tìm ở bên kia!" Vương Vũ chỉ vào Minh Đô.
Minh Đô nhởn nhơ vênh váo ngồi chỗ đó, hếch mặt lên với tên Chiến sĩ kia: "Đúng vậy, chúng ra ngoài tìm chỗ nào rộng rộng bàn luận hai chiêu nhỉ..."
"Con mẹ nó, hôm nay hai người các ngươi đừng hòng chạy!" Tay Chiến sĩ kia gầm lên, hai tay giơ kiếm tung một Trọng Kích bổ thẳng lên đầu Vương Vũ.
Tay Chiến sĩ kia không ngu, ban nãy Minh Đô giơ tay cái là giết người, nhìn là biết hắn ta là cao thủ, đương nhiên gã không dám tự mình đấu với Minh Đô, cho nên trút hết toàn bộ sức lực toàn thân lên người Võ sư là Vương Vũ.
Nhưng Vương Vũ, người bị tay Chiến sĩ này coi là rác, không biết tiện tay vớ được băng ghế từ chỗ nào, đập thẳng nó lên đầu tay Chiến sĩ kia, khiến hắn ta lập tức hóa thành ánh sáng trắng.
"Fuck!" Đám đồng hành với tay Chiến sĩ kia thấy một Võ sư lại có thể giết người trong một chiêu, ai nấy đều há hốc mồm.
Võ sư tuy rác rưởi, trong trò chơi này có cả ngàn vạn Võ sư, nhưng kẻ có thể giết người ngay lập tức như thế này chỉ có một...
"Nhìn cái gì? Muốn báo thù à? Cứ lao lên hết đi, quý ngài này bị mấy vạn người đuổi giết mà còn xông ra được con đường máu..." Minh Đô chỉ vào Vương Vũ, bắt đầu khoác lác.
"Phét quá rồi đấy!" Vương Vũ đỏ mặt...
Minh Đô nói: "Không quá chút nào, Ngưu huynh tung một chiêu băng ghế thật tuyệt, có rảnh nhớ dạy ta..."
Bị Minh Đô châm biếm như thế, mấy người chơi còn lại không tiếp tục loi nhoi nữa, trái lại cúi đầu chuồn ra khỏi quán rượu, bởi bọn họ đã nhận được tin nhắn từ đồng bọn... Võ sư tên là "Thiết Ngưu", mà thành thị này dù giết người cũng chẳng ai quản lý, cho nên chết thì cũng vô ích.
"Ha ha, lợi hại không, không đánh nhưng vẫn khiến người ta phải khuất phục!" Minh Đô tiếp tục bốc phét chính hắn ta.
Vương Vũ lật bàn lại, cắt ngang lời Minh Đô: "Được rồi, đừng lải nhải nữa, nhiệm vụ thăng cấp là thế nào?"
"Thăng cấp nghề nghiệp cấp 20 đó! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có thôi hả?"
"Ặc..." Vương Vũ hỏi: "Ngươi lên cấp 20 rồi?"
"Ừ, sáng nay khi quét phụ bản xong là đã 20 rồi!" Minh Đô đáp.
Vương Vũ mở danh sách công hội ra, quả nhiên, ngoài mấy cô gái thì đám người còn lại đều đã cấp 20...
Hôm qua Vương Vũ bận bịu làm nhiệm vụ mất nửa ngày, mấy người Toàn Chân Giáo vốn không đua kịp cấp độ với hắn, lúc này được kinh nghiệm gấp ba lại thêm kinh nghiệm từ phụ bản, bắt kịp cũng là điều không có gì phải ngạc nhiên.
"Mấy người bọn họ đâu rồi?"
"Đi thành Hoang Vu rồi!" Minh Đô trả lời.
Thành Hoang Vu cũng là một thành thị trung lập nằm gần tiền tuyến, tất cả người chơi trong game đều phải tới tiền tuyến nhận nhiệm vụ thăng cấp.
"Nhiệm vụ của ngươi là gì?" Vương Vũ hỏi.
Minh Đô nhún vai: "Đến chỗ này làm nhiệm vụ truy nã, vẫn chưa nhận nhiệm vụ thăng cấp đâu!"
"Đi, đi xem thế nào!"
"Ta còn không vội, ngươi gấp cái gì?" Minh Đô bĩu môi.
Vương Vũ nói: "Ta đang không có chút manh mối nào về nhiệm vụ của mình, có khi nhiệm vụ của các người lại có liên quan đến ta ấy chứ!"
Lúc ở Thánh thành, Vương Vũ đã nghe Dương Na nói rằng để đề phòng người chơi thăng cấp quá nhanh, bỏ quá xa những người vào chơi game sau đó, cho nên hệ thống đã thiết lập nhiệm vụ thăng cấp rất đểu giả, tỷ lệ thất bại là tương đối lớn.
"Mẹ nó, nếu ngươi cùng ta thất bại thì sao giờ?" Minh Đô kinh hãi nói.
Vương Vũ nói: "Có thể làm sao nữa, hai ta không phải người ngoài, một mình làm là được rồi!"
Minh Đô gãi đầu: "Một mình làm thì mất tình cảm lắm, chơi trò búa bao kéo nhé?"
Vương Vũ: "..."
Nhiệm vụ thăng cấp 20 nhận ở chỗ Pháp sư ngự dụng cung đình Hobart. Hobart là quan chỉ huy chiến trường, lúc này đang ở ngay trong doanh địa tiền tuyến nằm bên ngoài thành Tội Ác.
Lúc bọn họ tới doanh địa, nơi đây đã có rất nhiều người chơi...
Người ở cấp 20 tuy ít, nhưng trong game này có tất cả bốn thành chính trung lập nằm sát tiền tuyến. Hai thành thuộc về phe Quang Minh, hai thành thuộc về phe Hắc Ám. Người chơi của ba trăm thành chính đều chạy tới tiền tuyến nhận nhiệm vụ thăng cấp, chia đều ra bốn thành chính thì mỗi tòa thành thị cũng phải có chí ít hơn ba trăm người.
"Xếp hàng thế này thì tới bao giờ?" Vương Vũ nhìn thoáng qua hàng dài người, ngán ngẩm.
"Xếp hàng gì chứ?" Minh Đô khinh thường một câu, đi thẳng tới vị trí đầu tiên của hàng ngũ, vỗ vào một tên Cung thủ: "Này người anh em, có thể nhường chỗ được không?"
Trang 79# 2