Ta Là Võ Học Gia

Chương 157: Đê Tiện, Vô Liêm Sỉ Và Hạ Lưu

Chương 157: Đê Tiện, Vô Liêm Sỉ Và Hạ Lưu

=== oOo ===

"Con mẹ nó..."
Đều là cao thủ cấp 20, làm gì có ai ăn chay, thấy Minh Đô mạnh mẽ như thế, tên Cung thủ này cũng phải há miệng mắng to...
"Xoẹt" một Lạc Lôi giáng xuống, tên Cung thủ này còn chưa nói hết lời thì đã bị sét giật thành mảnh vụn.
Sau đó, Minh Đô gọi Vương Vũ: "Lão Ngưu, mau đến đây..."
Vương Vũ toát mồ hôi, khó trách ngày nào tên cẩu này cũng làm nhiệm vụ truy nã, dựa vào cách chơi này của hắn ta, không quét đồ sát còn không phải ngồi tù mục xương sao.
Một chiêu sét này của Minh Đô khiến tất cả người chơi sợ hãi...
Không nói những thứ khác, bây giờ những người có thể nhận nhiệm vụ ở doanh địa này đều là hào kiệt cấp 20...
Tất cả người chơi cấp 20 ở toàn server cũng phải hơn một nghìn người, nói không ngoa, có thể đứng ở đây đều là hàng trâu bò đứng đầu bảng xếp hạng, Pháp sư này vậy mà một lời không hợp đã giết người, tính cách cũng quá nóng nảy rồi.
Càng khiến cho đám người chơi kinh ngạc chính là sát thương ma pháp của Minh Đô rất cao, đương nhiên Cung thủ là nghề nghiệp máu giấy, nhưng người này dù sao cũng là cao thủ cấp 20, bị một sét giết chết trong một giây, sức mạnh ma pháp này cũng thật sự là cao đến dọa người.
Mọi người đều là cao thủ kiến thức rộng rãi, biết rõ có thể có được bản lĩnh như thế, tất nhiên không phải người bình thường, cho nên không hẹn mà cùng nhìn huy hiệu trên người hai người...
Vừa nãy khi Vương Vũ chào hỏi với Minh Đô thì hắn đã tháo khăn che mặt xuống, lúc này hình cá Âm Dương ở ngực hai người trông vô cùng chói mắt...
"Toàn Chân Giáo!!" Đám người cực kỳ sợ hãi... Chẳng lẽ Võ sư kia chính là đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết? Mọi người ngẩng đầu liếc nhìn Vương Vũ một cái rồi đều rối rít cúi đầu.
Người thực lực càng cao thì càng hiểu rõ người khôn giữ mình, tuy họ cũng đều biết tiếng tăm của Toàn Chân Giáo đa số là bị diễn đàn thổi phồng lên, nhưng lúc này cũng không ai dám đi ra kiểm chứng một chút xem là thật hay giả. Dù sao sức mạnh ma pháp của Minh Đô này thật sự là thật.
Lướt qua đám người chơi, Vương Vũ đi theo Minh Đô đi thẳng đến trước mặt Hobart, lúc này bốn người sau lưng Hobart nhìn thấy Vương Vũ, cả lũ đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
"Con trai của ta, ngươi đã đến rồi, đế quốc vĩ đại cần sự trợ giúp của ngươi!" Sau khi Hobart nhìn thấy Minh Đô, khoa trương kêu lên.
"Hobart đại nhân tôn kính, xin hỏi ta có thể giúp được gì cho ông?" Minh Đô nghiêm chỉnh đọc lời thoại.
Hobart nói: "Vốn chỉ là muốn nhờ các ngươi vận chuyện một chút vật liệu quân nhu ra chiến trường, nhưng ngày hôm qua có người tấn công vào Thánh Đình, phán đoán ban đầu hẳn là người bên quân đoàn Hắc Ám gây ra, cho nên Giáo hoàng đại nhân tự mình ra lệnh, phái bốn vị sứ giả đến hộ tống một số đồ vật quay về doanh trại Quang Minh Thập Tự, ngươi bằng lòng trợ giúp họ hay không?"
Minh Đô dõng dạc nói: "Hobart đại nhân, chiến sĩ tiền tuyến vì con dân của đế quốc mà chìm trong nước sôi lửa bỏng, sao ta có thể trốn tránh ở phía sau? Xin hãy cho ta vận chuyển vật tư ra tiền tuyến!"
Đều là nhiệm vụ hộ tống, Minh Đô cũng không thấy hộ tống đồ vật của Thánh Đình an toàn hơn hộ tống vật tư chút nào, không có lợi hắn ta sẽ không làm.
Hobart cười nói: "Con trai, ta biết ngươi vất vả suy tính, nhưng mà nhiệm vụ lần này không phải chuyện nhỏ, yên tâm, nhiệm vụ lần này sẽ có khen thưởng thêm."
"Ha ha!" Minh Đô cười cười, nịnh nọt nói: "Thánh Đình là thần bảo vệ của chúng ta, làm việc giúp Giáo hoàng là việc phải làm... Cầu nguyện Thần Ánh Sáng luôn ở bên ngươi."
"Ôi chao..." Lời nói vô liêm sỉ của Minh Đô khiến Vương Vũ bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, ban đầu Vương Vũ cho rằng mình đã được NPC rèn luyện đủ mạnh mẽ rồi, sau khi nhìn thấy Minh Đô, Vương Vũ mới biết được cái gì gọi là "người chơi" chân chính.
Hiện nay Vương Vũ chỉ có thể bảo đảm chính mình không bị NPC hãm hại mà thôi, thằng khốn Minh Đô kia vậy mà còn nghiêm chỉnh cò kè mặc cả với NPC... Thật sự là núi cao có núi cao hơn, cảnh tượng lần này khiến Vương Vũ nhìn thấy quá đủ rồi.
Sau khi Minh Đô nhận nhiệm vụ xong, dẫn Vương Vũ đi theo sau bốn người kia, bốn người kia thấy Vương Vũ đi tới, vừa sợ vừa giận, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Bốn người này chính là Thánh Quang Tứ Thiếu, vì người của "Hoàng Thành Căn" không bắt được Vương Vũ, tất cả bốn người lãnh đạo bọn họ bị Giáo hoàng xử phạt, lưu đày đến nơi rách nát này để cống hiến chuộc tội.
Giờ phút này, bốn người nhìn thấy Vương Vũ thì hết sức tức giận, nhưng mà e ngại thực lực mạnh mẽ của Vương Vũ, lại không dẫn theo đám đàn em bên cạnh, cho nên bọn họ giận mà không dám nói.
Vương Vũ bị bốn người nhìn chăm chú thì đang khó chịu, không nhịn được hỏi: "Ôi chao, bốn người các ngươi..."
Vương Vũ vừa mới mở miệng, Thánh Quang Tứ Thiếu đã sắp khóc lên đến nơi rồi, thầm nói: "Ngươi đó, cuối cùng cũng nhớ ra chúng ta là kẻ thù của ngươi rồi sao?"
"Bốn người các ngươi nhìn qua có chút quen mặt..." Vương Vũ không biết tại sao sắc mặt bốn người lại kích động như vậy, tiếp tục nói.
"Quen mặt..." Thánh Quang Tứ Thiếu ngạc nhiên một lúc, tim như đao cắt, lệ rơi đầy mặt.
Bốn người mình coi hắn là kẻ thù, hận không thể nghìn đao băm thây hắn ra, hắn vậy mà hoàn toàn quên sạch cả bốn người, sao lại có cảm giác chỉ có mình mình bằng lòng chịu mất mặt vậy?
"Khóc cái gì? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?"
"Gặp rồi!" Thần Hi Vĩnh Tịch cắn răng nói: "Ngươi đã quên rồi, ngày hôm qua ở thành Thánh Quang..."
"À, nhớ ra rồi!" Vương Vũ nhìn Thần Hi Vĩnh Tịch một cái rồi nói: "Ta đã từng giết ngươi!"
Thần Hi Vĩnh Tịch: "..."
Vương Vũ lại liếc nhìn ba người khác một cái: "Ta cũng từng giết các ngươi..."
Mọi người: "..." Người này biết nói chuyện quá đi.
Minh Đô sợ hãi nói: "Dưới tay ông Ngưu là bao nhiêu tính mạng, tình cờ gặp được bốn người thì đều là vong hồn dưới tay ông Ngưu cả..."
Vương Vũ nói: "Ngày hôm qua là họ dẫn người bao vây ngăn cản ta mà."
"Thì ra như thế!" Minh Đô liếc nhìn bốn người liếc một cái, giống như lại nhìn xác chết.
Bốn người vừa nghe thấy Vương Vũ nhắc đến mối thù cũ thì sợ đến mức vội vàng lùi về sau Hobart, nhất là Phong thiếu, hai tay che miệng, trên mặt viết đầy xấu hổ giận dữ và sợ hãi, xem ra Phong thiếu bị Vương Vũ dùng cây gậy cắm vào miệng đến mức khiến hắn ta bị ám ảnh luôn rồi.
Thần Hi Vĩnh Tịch nói với giọng run rẩy: "Đại thần Thiết Ngưu, chúng ta cũng vì nhiệm vụ mà thôi, ngăn cản ngươi cũng là vì bất đắc dĩ."
"Ta biết! Ta không để bụng đâu!" Vương Vũ phất phất tay, tỏ vẻ mình không để trong lòng, dù sao nếu không phải do người của "Hoàng Thành Căn" giúp đỡ, Vương Vũ dẫn theo Dương Na cũng không thể an toàn xông ra được.
Nhưng mà Vương Vũ càng như vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch lại càng chột dạ, lòng người bây giờ đen tối đến mức nào chứ, đỡ bà cụ cũng có thể bị lừa bịp tống tiền, huống hồ bị người đuổi giết? Thần Hi Vĩnh Tịch mới không tin được chuyện này cứ như vậy mà trôi qua đâu.
Minh Đô thấy thế cười hì hì nói: "Yên tâm đi, Ngưu huynh nói lời giữ lời, có điều lần này chúng ta giúp ngươi hộ tống, các ngươi phải chảy chút máu rồi!"
Hoa thiếu giận dữ nói: "Nhiệm vụ này không phải nhiệm vụ thăng cấp sao? Muốn khen thưởng thì đi tìm hệ thống chứ..."
Minh Đô nói: "Tuy nói như thế, nhưng ngộ nhỡ chúng ta muốn quấy rối thì sao? Dù sao cũng là game thôi, chơi thế nào chẳng được, đúng không Ngưu huynh."
Vương Vũ liếc Minh Đô một cái, không nói gì... Hắn biết rõ, lần này bốn tên Thánh Quang Tứ Thiếu này không chảy máu là không được rồi...
Minh Đô khác với Vô Kỵ, tuy Vô Kỵ cũng thích lừa người khác, nhưng mà đều dùng âm mưu công khai, ông đây bàn điều kiện với ngươi, khiến ngươi thật lòng tin phục, không phục cũng phải phục.
Mà Minh Đô thuần túy là đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu... Đê tiện như thế thì có làm sao, chỉ cần có lợi ích, ném cả bản thân vào cũng không chớp mắt.
"Ngươi vô liêm sỉ..." Lăng, Phong hai vị thiếu gia chỉ vào Minh Đô mắng.
"Ha ha!" Minh Đô cười ha ha, trình độ chửi rủa có chút xíu vậy không ảnh hưởng chút nào đến hắn ta.
Thần Hi Vĩnh Tịch suy nghĩ một chút nói: "Được! Miễn là nhiệm vụ lần này hoàn thành, ta cho các ngươi mỗi người một trăm vàng!"
Bốn tên Thánh Quang Tứ Thiếu này cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền... Bán đấu giá treo đơn đặt hàng đến hơn vạn vàng, trong túi quần Thần Hi Vĩnh Tịch cũng có Nhân Dân Tệ, trong lòng không hoảng hốt chút nào.
Minh Đô vui mừng nói: "Ta rất thích giao thiệp với những người sảng khoái như các ngươi!"
Vương Vũ lại khoát tay áo nói: "Bỏ đi, đừng gộp cả ta vào!"


Trang 80# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất