Chương 178: Kế Hoạch Mở Tiệm
=== oOo ===
"Báo cảnh sát!" Vương Vũ nói một tiếng, sau đó trên cánh tay dùng sức.
"Răng rắc..."
Một tiếng xương gãy chói tai vang lên, cánh tay của mặt sẹo bị Vương Vũ bẻ gãy.
"A..." mặt sẹo cũng quỳ rạp xuống đất, nhân viên lúc này cũng kéo chuông báo động.
"Mọi người mau sơ tán!" Khi nói chuyện, Vương Vũ đã quay lại chỗ ngồi vừa nãy, kéo Mục Tử Tiên dậy, theo dòng người chạy ra khỏi phòng giao dịch.
Sau khi hai người chạy về khu nhà, Mục Tử Tiên vẫn chưa tỉnh táo lại được, còn đang chìm trong kinh ngạc: "Chúng, chúng vậy mà định giết người..."
Vương Vũ vội vàng dỗ dành: "Đừng sợ, bây giờ không sao rồi! Họ cũng sẽ không làm việc ác được nữa!"
Mục Tử Tiên tát cho Vương Vũ một cái, nức nở nói: "Mẹ nó em có thể không sợ sao? Trong tay bọn chúng có súng, anh xông lên làm gì! Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao bây giờ?"
Vương Vũ đúng là người tập võ, nhưng mà võ công cao đến mấy cũng không thể hoàn toàn đao thương bất nhập, dù sao thời hiện đại này chỉ cần bắn đối phương một nhát là xong chuyện, làm sao còn phải chịu khổ đi học võ làm gì?
Vương Vũ vươn tay nắm tay Mục Tử Tiên, đặt lên mặt mình, trên mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi... Để em lo lắng rồi."
Chiêu tay không cướp súng này Vương Vũ đã rèn luyện rất nhiều lần trong game rồi, không ngờ hôm nay thật sự phát huy tác dụng, có điều tình cảnh lúc ấy quả thật quá nguy hiểm, sát khí thật sự còn lớn hơn số liệu trong game, nhưng mà tình thế vừa nãy, nếu Vương Vũ không phản kháng, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị bắn chết, cho dù không phải vì những người khác, chỉ vì Mục Tử Tiên, Vương Vũ cũng không thể nào không xông lên.
"Ai!" Mục Tử Tiên thở dài, vuốt lên mặt Vương Vũ nói: "Trong xã hội hiện đại này, có quá nhiều chuyện không giải quyết bằng võ công được, ông xã, hứa với em, sau này tuyệt đối không được làm như vậy nữa nhé."
"Anh biết rồi!" Vương Vũ gật đầu, trong lòng cảm khái vô cùng: "Võ công? Thật sự chỉ có thể lấy ra chơi game sao? Đây là nỗi bi ai của một môn kỹ thuật truyền thừa, hay là bi ai của hiện thực?"
Sau khi về đến nhà, Mục Tử Tiên vẫn chưa tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện vừa nãy mà trong lòng vẫn còn sợ, không khỏi lôi kéo Vương Vũ dặn dò liên tục: "Bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn là ở trong nhà an toàn hơn một chút."
"Ừ!" Vương Vũ đồng ý nói: "Sang năm mới, bà xã, em xin thôi việc đi!"
"Thôi việc?" Mục Tử Tiên không hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Anh nuôi em! Bên ngoài hỗn loạn như vậy, hơn nữa anh cũng không muốn để vợ của mình đi làm thuê cho người khác..." Vương Vũ thản nhiên nói.
Quan niệm giáo dục truyền thống khiến Vương Vũ từ nhỏ đã có chút chủ nghĩa gia trưởng... Tuy bị vợ mình nuôi nửa năm quá bi ai, nhưng mà bây giờ mình có năng lực, thì tuyệt đối không để cho vợ mình chịu ấm ức được.
"Anh nuôi em!" Ba chữ này nói ra rất đơn giản, nhưng lọt vào tai Mục Tử Tiên, lại khiến cô cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.
Người phụ nữ nào mà chẳng mong muốn chồng mình hóa rồng hóa phượng? Mặc dù có lúc suy sụp như Vương Vũ, Mục Tử Tiên cũng vẫn luôn tin tưởng rồi một ngày hắn sẽ thành công, bây giờ Vương Vũ làm được chuyện này, Mục Tử Tiên chợt có cảm giác như con mình trưởng thành.
"Thật ra em muốn mở một cửa hàng nhỏ, không cầm kiếm quá nhiều tiền, nuôi sống người một nhà chúng ta là được!" Mục Tử Tiên vẻ mặt hạnh phúc nói.
Vương Vũ rộng rãi nói: "Không phải mở cửa hàng thôi sao! Chồng đây đồng ý!"
Mục Tử Tiên vội vàng đỏ mặt nói: "Em chỉ nói thế thôi, mặt tiền của cửa hàng bây giờ đều rất đắt... Quan trọng là em còn chưa biết bán cái gì nữa mà... Buôn bán mà không tốt, lại còn phải đền tiền."
"Không sao, chúng ta chỉ bán đồ vật kiếm tiền, không phải được rồi sao!" Vương Vũ cười nói.
Mục Tử Tiên bĩu môi nói: "Anh chỉ là chém gió thôi... Chỉ biết anh tên là Thiết Ngưu, còn không biết là anh cũng biết khoe khoang đấy! Trên đời làm gì có chuyện tốt chỉ kiếm lời mà không phải trả giá?"
Vương Vũ chỉ chỉ gian phòng của bốn cô gái nói: "Em đoán xem?"
"Anh muốn lừa gạt buôn bán phụ nữ?" Mục Tử Tiên kinh hãi: "Đó là phạm pháp!"
Vương Vũ sầm mặt lại nói: "Này này này, em nghĩ gì thế hả? Anh là loại người như vậy sao? Anh nói chính là mở tiệm ở trong game!"
"Mở cửa hàng trong game?" Mục Tử Tiên sửng sốt một chút nói: "Có thể không?"
Vương Vũ nói: "Đương nhiên có thể! Chắc chắn!"
Thật ra Vương Vũ đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, trang bị trong game không thuận tiện như quần áo trong hiện thực, hơn nữa trong game không phải cái gì cũng mất tiền giống hiện thực, game chỉ cần một bàn thiết bị, có mạng và thẻ điểm, có thể đánh được trang bị các thứ với chi phí rẻ hơn thế giới hiện thực không biết bao nhiêu lần.
Ở trong Toàn Chân Giáo, Vương Vũ có quan hệ tốt nhất với Danh Kiếm Đạo Tuyết, người đã kéo hắn vào tròng, ngày thường Vương Vũ và Danh Kiếm Đạo Tuyết tán gẫu đến rất nhiều chuyện liên quan đến quy tắc thị trường trong game, Vương Vũ biết ở trong game, đồ cấp cao và hàng hiếm đều đi con đường bán đấu giá, đồ cấp thấp đi con đường quầy hàng.
Đồ cấp cao tuy lãi cao nhưng rất thiếu nguồn cung cấp, hơn nữa mỗi lần giao dịch, hệ thống bán đấu giá đều phải thu phí thủ tục, quốc gia còn muốn thu thuế thu nhập cá nhân, tính đi tính lại ngoại trừ dân cày tiền trình độ cao như Danh Kiếm Đạo Tuyết có nguồn hàng phong phú ra, thì những người khác căn bản không kiếm được nhiều lãi.
Nguồn cung cấp của đồ cấp thấp đương nhiên phổ biến hơn, cũng không có gì ngoài phí thủ tục, nhưng mà sức cạnh tranh của thị trường người chơi nghề nghiệp cấp thấp quá lớn, một ngày trôi qua cũng không kiếm nổi mấy đồng, căn bản là lãng phí thời gian, còn không bằng làm thành viên thành thật cày tiền.
Hiện nay Vương Vũ đã trà trộn vào tầng cao nhất của game, không thiếu gì trang bị cao cấp kỹ năng hiếm có, Lý Tuyết lại là Luyện kim sư duy nhất hiện nay của toàn máy chủ có thể chế tác được "dược tề phục hồi trung cấp" và hợp tề, về nguồn cung cấp hàng, Vương Vũ không cần phải lo lắng gì cả.
Cho nên lúc đó Vương Vũ cũng từng suy nghĩ, phải làm gì mới có thể nắm chắc ưu thế của mình để kiếm tiền.
Nhà kinh doanh Danh Kiếm Đạo Tuyết kia, cần có tầm mắt nhìn thị trường và giá trị vô cùng nhạy cảm, còn phải có kinh nghiệm vô cùng phong phú và mối quan hệ, chuyện này đừng nói Vương Vũ không giỏi giao tiếp, trong cả game cũng có rất ít người có thể sánh bằng Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Ý thức được nhược điểm của mình, Vương Vũ hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ này, hôm nay được Mục Tử Tiên nhắc đến như vậy, Vương Vũ đột nhiên nghĩ đến trong game còn có một con đường mở cửa hàng.
Giống như game online truyền thống, "Trọng Sinh" cũng có hệ thống cửa hàng mặt tiền, đưa đủ vàng cho hệ thống là có thể mua một gian cửa hàng, chủ cửa hàng không thể giống như trong những game online khác, treo hàng hóa lên khung, sau đó mình đi chơi, ở đây tất phải có một người giao dịch tay giao hàng tay giao tiền mới được.
Trong "Trọng Sinh" hiện giờ cũng không ít người chơi mở cửa hàng, nhưng mà loại chuyện như mở cửa hàng này không phải ai cũng có thể làm được, loại hình thức giao dịch trực tiếp này cũng là một trong những chỗ phiền phức, dù sao cho dù là game thủ chuyên nghiệp cũng phải rút thời gian đi lấy hàng.
Quan trọng hơn là, thứ đồ tốt trong game nào có dễ dàng rơi ra như vậy, cho nên người chơi bán dược tề, trang bị linh tinh các loại, quá nửa đều không khác với cửa hàng của hệ thống, thậm chí còn nhập hàng từ chỗ hệ thống để giữ thể diện, giá cả cũng không cao không thấp.
Cửa hàng của hệ thống kinh doanh 24 giờ, cùng giá cả như vậy, mẹ nó ai lại đến cửa hàng của người chơi mua đồ? Cứ như vậy, chỗ lãi mà người chơi mở cửa hàng kiếm được còn không đủ đóng thuế.
Mục Tử Tiên thì không như vậy, có Vương Vũ và đám bạn bè ở đây, cô không lo nguồn cung cấp hàng, hơn nữa cô vốn không am hiểu chơi game, kinh doanh cửa hàng là không thể thích hợp hơn.
Cho nên Mục Tử Tiên vừa nói mở cửa hàng, Vương Vũ lập tức đồng ý.
Lúc này, mấy người Lý Tuyết cũng vừa vặn đăng xuất, Vương Vũ và Mục Tử Tiên nói lại kế hoạch với Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng cảm thấy khá là hứng thú, vì Lý Tuyết làm dược tề cũng đều dựa vào mấy buổi bán đấu giá để bán, cái phí thủ tục lừa người kia, lần một lần hai không phát hiện được gì, thời gian lâu dài, Lý Tuyết cũng không tránh khỏi cảm thấy tiếc của.
"Có điều nói đi cũng phải nói lại, mua mặt tiền cửa hàng của hệ thống rất tốn kém đó..." Lý Tuyết lẩm bẩm nói.
Cái hệ thống có tính lừa người kia, ở thành chính mua cửa hàng hoàn toàn không thể thuận tiện như mua cửa hàng trong hiện thực, mặt tiền cửa hàng ở đường giao giữa phố trung tâm và phố mua bán, còn đắt hơn đoạn đường hoàng kim ở chợ trung tâm mà Vương Vũ đang ở. Hiện tại trong game, ngoại trừ những người chơi Nhân Dân Tệ và hội trưởng của công hội lớn ra, thì ai có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy?
Vương Vũ cười khẽ: "Tiền không thành vấn đề! Chỉ cần có thể bảo đảm nguồn hàng phong phú là được!"
Nếu nói đến số vàng đã tích trữ được, Vương Vũ vẫn rất tự tin.
Lý Tuyết nói: "Hiện tại tất cả mọi người đều có thể cày phụ bản rồi, thị trường nguồn cung cấp nguyên vật liệu có đủ, hàng của em bên này hoàn toàn có thể theo kịp được!"
Vương Vũ hài lòng nói: "Như vậy rất tốt! Ngày mai anh đi xin mở cửa hàng!"
Trang 90# 2