Chương 179: Thẩm Vấn
=== oOo ===
Sắp đến đêm giao thừa, là thời gian người một nhà sum họp, nghìn vạn gia đình nước Trung Hoa đều dạt dào trong hạnh phúc gia đình. Trong bóng đêm lại có một người đeo túi xách, hoảng hốt chạy bừa ra phía ngoại ô.
Người này chính là anh Huy, tên côn đồ tép riu bị Vương Vũ đánh gãy cánh tay, còn bị lão lưu manh lừa lấy mất ngọc bài...
Bộ dạng anh Huy vô cùng nhếch nhác, có thể nhìn ra được anh Huy rất sợ hãi, vì gã liên tục nhận được tin tức, Lý Hữu Sâm bị bắt rồi... Hình như vì tội ác năm đó ảnh hưởng, bị mấy chú cảnh sát muốn kiếm công trạng cuối năm lật lại...
Có đánh chết anh Huy cũng không tin tưởng lý do này được, sau khi anh Huy nhận được tin tức Lý Hữu Sâm bị bắt, lập tức đến tìm hiệu cầm đồ của Lý Hữu Sâm, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo không tổn hại gì, duy chỉ có khối ngọc bài kia là không thấy đâu.
Hơn nữa hôm nay nghe nói có người cướp chi nhánh ngân hàng gần đây bị bắt rồi, nghe nói bốn kẻ tình nghi bị người tay không tấc sắt phá hỏng kế hoạch, bẻ gãy cánh tay... Người khác không biết tại sao, nhưng anh Huy lại biết, bốn người đen đủi này nhất định đã gặp phải cao thủ võ công...
Cao thủ võ công lúc này vẫn còn giống như ác mộng trong mắt anh Huy, anh Huy nghe nói đến chuyện này là giống như chim sợ cành cong, gã không nghĩ ở lại thành phố này thêm một giây một khắc nào nữa... Ai thích làm gì thì làm, ông đây sau này cùng lắm chỉ làm một người tốt thôi.
Trong trại tạm giam của thành phố L, ánh sáng trong phòng thẩm vấn vô cùng tối tăm, một ông lão có mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn ngồi trước bàn.
Có hai người đứng cạnh ông cụ, một người tư thế cao ngất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt cương nghị, dựa vào một ngôi sao vàng trên quân hàm của người này có thể thấy được người này thân phận rất cao, người này chính là tư lệnh quân khu của thành phố L, thiếu tướng Lục Thư Quân.
Một người khác là Lưu cục trưởng Lưu Văn Hiên, cục trưởng cục công an của thành phố L.
Thái độ của hai người với ông lão kia vô cùng cẩn thận, nhất là Lục Thư Quân, đối với ông cụ thật sự rất kính trọng.
"Thầy Vương, đã dẫn người đến rồi!" Lục Thư Quân cung kính nói.
"Ừ!" Ông lão gật đầu mỉm cười nói: "Tiểu Lục, sắp giao thừa rồi, lão già tôi thật sự gây thêm phiền phức cho cậu!"
"Thầy Vương, thầy có cống hiến với quốc gia, đây là chuyện chúng tôi phải làm!" Lục Thư Quân vội vàng nói.
Ông cụ cười cười không nói gì nữa, mà quay mặt sang nhìn về người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi một tay bị còng vào ghế đẩu ngồi trước mặt.
Người đàn ông trung niên này chính là Lý Hữu Sâm, lúc này vẻ mặt của Lý Hữu Sâm thật sự rất mệt mỏi, tỏ cái dáng vẻ lõi đời, lười biếng hỏi Lưu Vân Hiên: "Cục trưởng Lưu, ông đây là có ý gì? Sáng sớm bắt tôi đến đây, sau đó đêm hôm khuya khoắt kéo đến thẩm vấn, mấy năm nay tôi vẫn luôn an phận rồi... cũng từng cống không ít lần rồi cơ mà!"
Sắc mặt Lưu Văn Hiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Nói chuyện cẩn thận một chút, nhìn một chút xem đây là chỗ nào?"
Lý Hữu Sâm vừa bị Lưu Văn Hiên nói như thế, lập tức sửng sốt nói: "Ấy, cục trưởng Lưu, chúng ta cũng đều là người quen cũ cả, ông xem xem thẩm vấn thì cũng đừng còng tôi lại như thế chứ!"
Lưu Văn Hiên nói: "Hừ, ông rất giảo hoạt, ai biết ông có thể làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không!"
Thật ra thì trong loại cơ cấu chính phủ này, ngoại trừ những tên côn đồ tép riu không biết trời cao đất dày mà có thể gặp được rất nhiều trên giang hồ ra, miễn là người hơi có chút đầu óc đều không dám làm càn, sở dĩ phải còng Lý Hữu Sâm, vì Lưu Văn Hiên biết rõ ông cụ Vương có địa vị rất cao, rất sợ rước lấy chuyện phiền phức.
"Ha ha!" Ông cụ cười cười, bước chân thong thả đi tới bên cạnh Lý Hữu Sâm, hai ngón tay xoa xoa, vê đứt phần giữa còng tay đang khóa trên tay Lý Hữu Sâm, sau đó cười nói: "Cục trưởng Lưu, không sao đâu, ở trước mặt tôi, không ai dám làm trò ngu ngốc đâu!"
"..."
Tuy ánh sáng trong phòng thẩm vấn hạn chế, tầm nhìn cũng vẫn không quá kém, nhìn thấy công phu ngón tay của ông lão, ngoại trừ Lục Thư Quân ra, tròng mắt Lưu Văn Hiên và Lý Hữu Sâm cũng đều sắp bật ra ngoài...
Lực ngón tay này quả thật lần đầu nghe thấy.
Đây chính là còng tay đó... Tay của ông cụ này là kìm sắt hay sao thế?
Nhìn thấy Lý Hữu Sâm có biểu cảm này, ông cụ Vương cười tủm tỉm nói: "Anh biết tôi là ai không?"
"Không, không biết..." Lý Hữu Sâm lắc đầu như trống lắc, nói đùa hả, quen biết được tay công phu như ông già này, bảo đảm không có chuyện hay ho gì... Lý Hữu Quân lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được đạo lý người khôn giữ mình.
"Vậy anh đã từng nghe nói đến nhà họ Vương ở Giang Bắc không?" Ông cụ Vương lại cười híp mắt hỏi, ánh mắt sắc bén vừa bắn ra đã có thể liếc một cái là đâm thủng nội tâm Lý Hữu Sâm.
"Nhà họ Vương ở Giang Bắc..." Lý Hữu Sâm con ngươi co rụt lại, dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng lắc đầu: "Không, tôi không biết!"
"Anh nói dối rồi!" Ông cụ Vương cười cười, từ trong túi tiền lấy ra một miếng ngọc bài, quơ quơ trước mặt Lý Hữu Sâm nói: "Nghe nói miếng bài này cũng rơi xuống từ trên người anh, chính là ngọc bài của tộc trưởng nhà họ Vương chúng ta..."
Miếng ngọc bài trong tay ông cụ Vương kia, chính là miếng ngọc bài mà Vương Vũ đã đưa cho anh Huy.
"Tôi..." Nhìn thấy miếng ngọc bài kia, Lý Hữu Sâm bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Ông, ông Vương, đây là hiểu lầm... Tôi cho dù gan chó to bằng trời, cũng không dám động đến đồ vật của nhà họ Vương các ông, đây là một tên côn đồ tép riu ở bên dưới tặng cho tôi..."
Lý Hữu Sâm đã được nhìn thấy tận mắt lực tay của ông cụ Vương, trước đây dù có thế nào Lý Hữu Sâm cũng sẽ không tin tưởng có người biết võ công còn tồn tại, nhưng mà mắt thấy mới là thật, giờ phút này một nửa còng tay kia vẫn còn đang móc trong ghế kìa, không muốn tin cũng phải tin. Lý Hữu Sâm tin tưởng, nếu một ngón tay kia đâm vào người mình, thân thể máu thịt, chắc chắn không thể cứng rắn bằng sắt thép được.
"Côn đồ tép riu kia tên là gì?" Ông cụ Vương lấy lại ngọc bài, tiếp tục hỏi.
"Tên là Lý Ngạn Huy, là người địa phương thành phố L, nhà hắn ta ở ngay tại khu phố Tây Uyển, số hai tầng bốn phía đông, điện thoại của hắn ta là..." Lý Hữu Sâm vì muốn bảo vệ mạng già của mình, một hơi nói ra chi tiết cặn kẽ tất cả địa chỉ của anh Huy.
Ông cụ Vương quay đầu nói với Lưu Văn Hiên: "Nhớ kỹ lấy!"
Lưu Văn Hiên vội vàng nói: "Nhớ kỹ, tôi đây lập tức phái người đi thăm dò!"
"Ừ!" Ông cụ Vương gật đầu nói: "Dẫn hắn ta xuống đi, dẫn mấy người khác vào đây!"
Sau khi Lý Hữu Sâm được canh giữ dẫn đi, chốc lát sau lại có bốn người bị dẫn vào...
Bốn người này không mặc quần áo tù mà mặc trang phục bệnh nhân, ba người băng gạc bịt mắt, một người cánh tay được bó thạch cao treo lên, nói là thẩm vấn, càng giống như kéo từ bệnh viện đến hơn.
"Họ phạm vào tội gì?" Ông cụ Vương nhìn thấy bốn người có bộ dạng này, không nhịn được hỏi.
Lưu Văn Hiên nói: "Cướp ngân hàng."
"Ôi chao!" Ông cụ Vương hơi vui mừng nói: "Người trẻ tuổi bây giờ nhiệt huyết hừng hực nhỉ, cướp một cái ngân hàng sao lại biến thành bộ dạng này?"
"Hừ!" Tên gãy cánh tay gân cổ hất mặt sang một bên, không thèm để ý đến ông cụ Vương.
Cầm súng đi cướp bị một người tay không đánh cho thành như vậy, nếu truyền ra ngoài, sau này ở trong giới phạm tội, bốn người họ không còn mặt mũi lăn lộn tiếp nữa rồi.
"Ha ha! Cậu không nói câu nào ta cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra!" Ông cụ Vương cười cười, đi đến trước mặt người gãy cánh tay kia, tay phải đột nhiên vươn ra, quấn lấy một cánh tay còn nguyên vẹn của người kia, sau đó dồn sức phát lực nói: "Người đánh cậu, có phải bẻ gãy tay cậu như vậy không?"
"Ông... làm sao ông biết được?" Người gãy cánh tay kia hoảng sợ hỏi.
Phương pháp của ông cụ Vương và Vương Vũ từ một nơi đi ra, ngay cả sức lực cũng không kém chút nào, chẳng qua ông cụ Vương thu phóng có chừng mực, không có thương tổn đến thân thể mà thôi.
Ông lão hừ lạnh nói: "Hừ, chiêu này là Ô Long Giảo Trụ. Năm ấy nó năm tuổi, ta tự tay dạy cho nó mà!"
Trang 91# 1