Chương 202: Ăn rồi cũng không tiêu hóa được!
=== oOo ===
"Cô nương, hành vi như này của cô là không đúng, cô theo đuôi hưởng ké kinh nghiệm, bọn ta đã không nói gì rồi, thế nào mà đồ ngon nhất thì cô lại nhảy ra?" Vô Kỵ rất là không vui.
Huyết Sắc Mân Côi nói với vẻ khinh thường: "Có phải bọn ta tự mình đi theo các người đâu..."
"Hồng Hoa... Muội đừng như vậy..." Huyết Sắc Tường Vi nghe Huyết Sắc Hồng Hoa nói như thế, cũng không giữ được vẻ bình tĩnh. Cô ta được Vương Vũ mời tới, đắc tội Vô Kỵ thì chẳng sao, một Mục sư dù trâu bò đến mấy, cũng không thể vì một món trang bị mà kéo người tới gây chiến với Liên Minh Huyết Sắc được...
Nhưng Vương Vũ thì khác, hắn là kẻ hoàn toàn có khả năng một mình xử đẹp cả một công hội lớn.
"Tường Vi, tỷ cứ mặc kệ ta, ta ngứa mắt đám người Toàn Chân Giáo đã lâu rồi, nói là chúng ta cùng nhau xông phụ bản, nhưng vào trong này rồi, có gì ngon thì người của bọn họ tự chia nhau hết, dựa vào cái gì chứ? Các người cam lòng để bọn họ bắt nạt thế hả?" Huyết Sắc Hồng Hoa nói rất đanh thép, đồng thời cũng quay sang nhìn đám người Con Hổ Nghịch Tập.
"Khụ khụ..." Con Hổ Nghịch Tập lập tức xấu hổ.
Con BOSS đầu tiên, Con Hổ Nghịch Tập và Huyết Sắc Tường Vi suýt nữa khiến cả đội bị diệt, nên chẳng có điểm cống hiến nào...
BOSS thứ hai, hoàn toàn không rơi đồ ngon nào cả.
Này đại tỷ, ngươi thích chết thì cứ đi một mình đi, đừng kéo ta theo, huống chi ngươi lại còn chẳng có lý chút nào.... Con Hổ Nghịch Tập thầm mắng một tiếng, quay đầu sang chỗ khác vờ như không nghe thấy.
Chung quy thì Huyết Sắc Hồng Hoa là do Vương Vũ tìm tới, lúc này Vương Vũ đương nhiên không thể đứng xem như những người khác được, vì thế hắn thản nhiên nói: "Lúc nói thì hãy nhìn điểm cống hiến của cô so với đội đi có được không?"
"Sao nào? Làm đệ nhất cao thủ là có thể ức hiếp người khác?" Huyết Sắc Hồng Hoa bắt đầu cố tình gây sự.
"Lời này của cô là không đúng rồi nhé... Anh ấy ức hiếp cô chỗ nào?" Thấy Huyết Sắc Hồng Hoa nhằm vào Vương Vũ, Mục Tử Tiên lập tức không đứng yên được, bèn lên tiếng.
"Hai vợ chồng hùa nhau vào bắt nạt người ta à?"
Mọi người cạn lời.
Thôi đấy, cô ả này đúng là vớ được ai là chơi tới cùng với người đó luôn...
"Để ta giết chết cô ta luôn!" Dương Na cau mày, giơ nỏ nhắm thẳng vào Huyết Sắc Hồng Hoa. Con gái giang hồ luôn có tính cách nóng nảy như thế này đây.
"Đừng, đừng..." Vương Vũ vội ngăn cản Dương Na lại, mẹ nó, phụ bản còn chưa đánh xong mà bắt đầu đánh giết lẫn nhau, thế này cũng tàn bạo quá.
Tất cả người bên Toàn Chân Giáo đều nhìn Vô Kỵ, ánh mắt đầy vẻ khinh thường Huyết Sắc Hồng Hoa. Lúc này chỉ cần Vô Kỵ ra lệnh là bọn họ có thể tiễn cô ả này chầu trời ngay lập tức.
Vô Kỵ cười nói: "Được rồi, quay xúc xắc thì quay, không phải chỉ là một trang bị thôi sao, không thành vấn đề."
Dứt lời, Vô Kỵ cũng ném xúc xắc a.
"90 điểm."
"Ặc..." Mọi người bi ai thay cho Vô Kỵ.
"Mẹ nó, kick nó ra khỏi đội. Ta vẫn chưa bấm từ bỏ đâu." Doãn Lão Nhị hô lên trên kênh Công Hội.
Chỉ cần còn người chưa bấm từ bỏ thì trang bị này sẽ không thuộc về Huyết Sắc Hồng Hoa. Điểm số 97 cao như thế này, người bình thường khó mà tung được xúc xắc ra con điểm cao hơn, nhưng chỉ cần đá Huyết Sắc Hồng Hoa ra khỏi đội là cô ta sẽ không có cơ hội nhận được.
"Không cần!" Vô Kỵ cười rồi nói với Huyết Sắc Hồng Hoa: "Trang bị thuộc về cô!"
Huyết Sắc Hồng Hoa giơ tay nhặt lấy trang bị rồi ném vào trong túi.
"Mẹ nó chứ, cứ để cho con ả này chơi khăm thế à?" Kênh Công Hội của Toàn Chân Giáo vang lên tiếng mắng mỏ giận dữ. Toàn Chân Giáo tung hoành nhiều trò chơi như vậy, trước nay đều là bọn họ chơi kẻ khác, chứ chưa từng bị ai chơi lại bao giờ.
"Một con nhóc mà thôi, truyền ra ngoài thì không tốt lắm... Ha ha." Vô Kỵ cười, rồi quay sang nói với Huyết Sắc Tường Vi: "Hội trưởng Tường Vi, Toàn Chân Giáo ta xưa nay có mối quan hệ rất tốt đẹp với Liên Minh Huyết Sắc, ta thì không muốn vì chuyện này mà khiến mọi người không thoải mái."
"A... Không, không đâu, ta rất xin lỗi về chuyện này..." Huyết Sắc Tường Vi trả lời mà lòng thì khiếp hồn bạt vía.
Đừng thấy Vô Kỵ chỉ là một Mục sư, nhưng hắn ta chính là thủ lĩnh của đám lưu manh Toàn Chân Giáo này, nếu quả thực vì chuyện này mà chọc giận hắn ta, nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì mất.
Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói: "Chẳng có gì phải xin lỗi hay không, chẳng qua ta cảm thấy công hội của chúng ta có mối quan hệ tốt như vậy, đột nhiên có kẻ nhảy ra làm chuyện như thế này, có phải là có chút kỳ quái không..."
"Ừm..." Nghe Vô Kỵ nói vậy, đám người Toàn Chân Giáo đang xôn xao kích động lập tức bình tĩnh trở lại, đúng là Vô Kỵ vẫn ác lắm, bắt đầu chơi trò châm ngòi ly gián người ta rồi.
Huyết Sắc Tường Vi vội vàng lên tiếng: "Không, Hồng Hoa là chị em tốt của bọn ta, chẳng qua tính tình hơi cứng đôi chút, chuyện nội bộ Huyết Sắc bọn ta, không phiền giáo chủ Vô Kỵ phải nhọc lòng."
"Là thế à... Ta lại nghe nói dạo này người của Thiên Đường Cực Lạc đang hoạt động ở thành Dư Huy... Nghe nói bọn họ nhiều tiền lắm..."
"Ngươi nói cái gì thế? Hồng Hoa không phải loại người làm liều vì chút đồng bạc đó!" Huyết Sắc Đỗ Quyên chỉ vào Vô Kỵ, mắng.
Vô Kỵ không hề tỏ ra tức giận, vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như trước: "Bạn bè ngoài đời thật còn kiểu tri nhân tri diện bất tri tâm, huống hồ là bạn trên mạng, rốt cuộc có phải loại người đó không, còn phải nghĩ sao? Kẻ nào có đầu óc đều có thể nhìn ra..."
Huyết Sắc Hồng Hoa giận dữ quát: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
"Ha ha! Được rồi, việc này cứ vậy đi, chúng ta tiếp tục đánh phụ bản... Nhưng hội trưởng Tường Vi nhất định phải lưu ý. Ta nhớ trước kia có một trò chơi tên là Sáng Thế Kỷ, mà khi đó Quân Đoàn Tường Vi các người còn được gọi là Trường Thương Và Hoa Hồng thì phải." Dứt lời, Vô Kỵ đi vào cảnh tiếp theo.
Còn Huyết Sắc Tường Vi thì vẫn ngơ ngác đứng đó... Dường như đã bị Vô Kỵ nói trúng tâm sự nào đó.
"Đại tỷ, không phải tỷ tin tưởng lời của tên tiểu nhân kia chứ!" Huyết Sắc Hồng Hoa thấy Huyết Sắc Tường Vi như vậy, bèn kích động la lên.
Huyết Sắc Tường Vi gượng cười: "Làm sao có thể được chứ, ai cũng biết nhân phẩm của Toàn Chân Giáo như nào, ta biết rõ trong lòng!"
"Đúng thế, Toàn Chân Giáo là một đám vô liêm sỉ, điều này ai mà không biết." Huyết Sắc Đỗ Quyên nói: "Được rồi, chúng ta nhanh qua cửa đi!"
"Ừm!" Huyết Sắc Tường Vi gật đầu, lòng thì hồi tưởng lại lời của Vô Kỵ: "Trường Thương Và Hoa Hồng... Ha ha, trường thương đã gãy, hoa hồng sống tạm bợ... Ngoài đời còn như thế, sao có thể tin tưởng hoàn toàn người trên mạng?"
Lúc này trong kênh chat của Toàn Chân Giáo đã ồn ào hết cả. Doãn Lão Nhị hỏi: "Con nhỏ kia thật sự nhận tiền?"
"Bọn họ là đồ ngu, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?" Vô Kỵ tỏ ra khinh thường: "Ăn đồ của ông đây, ông sẽ làm cho nó ăn mà không tiêu hóa được!"
"Ặc..." Doãn Lão Nhị nghẹn họng, sửng sốt: "Nghe ngươi nói có vẻ đanh thép hùng hồn, ta còn tưởng là thật."
Bắc Minh Hữu Ngư vừa tới bèn thở dài nói: "Trường Thương Và Hoa Hồng cũng chỉ là vật hi sinh giữa cuộc tranh đấu của công hội... Ôi, cá lớn nuốt cá bé, tiền bạc là cao nhất, đây là đạo lý chẳng thay đổi bao giờ..." Là một kẻ thất bại, có lẽ Bắc Minh Hữu Ngư cũng liên tưởng tới bản thân.
Minh Đô cười hì hì: "Lão Ngư ạ, nhìn cái dáng vẻ hèn hèn của ngươi kìa... Lên dây cót tinh thần đi nào, ta vừa mới ăn được một thứ tốt xong.
"Ôi mẹ nó? Ngươi thật sự bị Bạch Đế nói trúng phóc rồi à?" Mọi người khiếp sợ.
Thảo nào người ta mới bảo là người hiểu mình nhất chính là kẻ địch của mình, xem ra có vẻ rất đúng, Bạch Đế còn hiểu Minh Đô rõ hơn hẳn đám người Toàn Chân Giáo.
"Hừ, Bạch cẩu chính là con giun đũa trong bụng ta! Đừng nhắc về hắn với ta, tởm lắm. Hãy nhìn thứ này đi, chắc chắn hơn xa cái y phục rách kia cả trăm lần!"
Nói xong, Minh Đô gửi một ảnh chụp lên kênh Công Hội.
"Móa!" Khi mọi người nhìn thấy ảnh này, tất cả đều ngẩn ra, ngay cả kẻ mới chơi game như Vương Vũ cũng kinh ngạc tới mức không khép miệng lại được.
Trang 102# 2