Ta Là Võ Học Gia

Chương 224: Nơi An Toàn

Chương 224: Nơi An Toàn

=== oOo ===

Giới võ công thật ra rất nhỏ, cả thế giới cộng lại cũng chỉ có mấy người đó... Hơn nữa người trong giới võ công vô cùng coi trọng việc truyền thừa.
Vì để bảo đảm huyết thống và tư chất ưu tú, thật sự rất ít người trong giới võ công đi tìm người ngoài giới để bàn chuyện cưới gả. Nhất là người của bốn gia tộc lớn.
Trong giới võ công Trung Hoa, bốn gia tộc lớn là đỉnh cao nhất, vì huyết thống và truyền thừa, một khi họ kết hôn thì lại càng kén chọn đủ loại.
Những người này có quan niệm môn đăng hộ đối rất nặng, hoàn toàn chướng mắt những môn phái nhỏ, cho nên từ mấy trăm năm trước, họ đã cùng nhau lập ra quy tắc, nếu dòng chính của bốn gia tộc lớn kết hôn thì chỉ có thể tìm đối tượng trong nội bộ bốn gia tộc lớn.
Mà Vương Vũ lại là nhân vật thiên tài có một không hai từ trước đến nay, lại còn là dòng chính của nhà họ Vương, cho nên từ khi Vương Vũ bắt đầu lộ ra thiên phú võ học, ba gia tộc khác đã đưa con gái nhà mình đến tặng.
Con trai của thiên tài, tất nhiên là thiên tài, không làm ông nội và cha của thiên tài được, thì làm ông ngoại và cha vợ của thiên tài cũng rất tốt.
Hơn nữa cha Vương Vũ là người có thói quen thích làm màu, bình thường đương nhiên rất thích chém gió: "À ha ha ha, con trai của ông đây là thiên tài, các ngươi kết thông gia với nhà chúng ta đúng là hành động sáng suốt..."
Sau đó người của ba gia tộc lớn đương nhiên đều nhận được lời đồng ý của lão Vương...
Vương Vũ chính là sự tồn tại mang tính thể diện của nhà họ Vương, từ khi sinh ra đến lúc bắt đầu tập võ đã bị coi như gia súc nuôi trong chuồng, tất cả mọi thứ của Vương Vũ đều do người lớn trong nhà sắp xếp, loại chuyện kết hôn này cũng không ngoại lệ, ngay khi lão Vương đang định kéo Vương Vũ đi tuyển chọn đối tượng "phối giống" thì hắn lại chạy mất...
Lão Vương là một người vô cùng sĩ diện, cả đời dốc hết sức lực vào việc chém gió, đột nhiên mất hết mặt mũi trước mặt gia chủ của ba gia tộc lớn khác, cảm giác kia quả thật còn khó chịu hơn là giết chết ông ta, cho nên lão Vương nổi trận lôi đình mới nói ra lời nhảm nhí là muốn đuổi giết Vương Vũ.
Làm gì có ai trong nhà họ Vương không biết tính cách lão Vương này, Vương Vũ nói thế nào cũng là con ruột, ba ngày trôi qua thì lời đã nói ra cũng chỉ coi như vừa đánh rắm, không ai ngốc ngếch đi để ý đến nữa.
Nhưng mà ba gia tộc lớn khác lại không nghĩ như vậy, ông đây nuôi lớn con gái đưa đến tặng nhà các ngươi, thế nhưng ngươi chơi trò mất tích với ta... Gia chủ ba gia tộc lớn mất mặt cũng không kém lão Vương chút nào.
Nhà họ Dương còn dễ nói, hai nhà nhiều thế hệ qua lại thân thiết, bà nội của Vương Vũ còn là người của nhà họ Dương, xảy ra loại chuyện này nhịn một chút cũng còn tạm được, nhưng hai nhà kia lại không giống như thế. Hai nhà này đều là gia tộc lớn nền tảng vững chắc, từ lâu đã cảm thấy không hài lòng với hành vi khoe khoang khắp nơi của lão Vương, bây giờ lại xảy ra chuyện này, dù có thế nào họ cũng sẽ không nuốt giận vào bụng.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Nghe Dương Na nói xong, Mục Tử Tiên cũng hơi luống cuống.
Dương Na nói: "Yên tâm đi, tất cả mọi người đều không phải người xấu, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, cùng lắm họ cũng chỉ giở vài thủ đoạn nhỏ, để cho tên ngốc này ghi nhớ kỹ một chút, tuyệt đối không để hắn khoa trương như vậy nữa, hắn cũng là bị cha hắn quản lý đến phát sợ rồi. Hơn nữa trong giới chúng ta người có thể đánh được hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số đều là người trong nhà bọn họ..."
"Ai, cô không nói sớm, suýt nữa dọa tôi sợ đến đau tim..." Mục Tử Tiên vuốt vuốt ngực nói.
"Hả? Bà xã em ốm sao?" Lúc này Vương Vũ lau tay từ trong phòng bếp đi ra, sau đó chỉ vào Dương Na nói: "Có phải cô giở trò quỷ gì không hả?"
Mục Tử Tiên đẩy tay Vương Vũ ra nói: "Anh thôi đi, đừng bắt nạt Na Na mãi thế, nói thế nào hai người cũng còn có quan hệ họ hàng đấy..."
Bốn gia tộc lớn thông gia đã trăm năm, ít nhiều gì cũng đều có quan hệ thân thích.
"Hả? Sao em biết được?" Vương Vũ kinh ngạc nhìn Mục Tử Tiên.
"Tôi nói hết rồi đó..." Dương Na xòe tay ra.
Vương Vũ sát khí đầy mặt nhìn chằm chằm Dương Na giận dữ nói: "Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó?"
Dương Na thản nhiên nói: "Nói chút chuyện xấu xa của nhà anh để cho chị Tiên yên tâm thôi, tôi giải thích rõ những chuyện này, tránh cho anh đừng giở tính khí chó má ra mỗi lần nhìn thấy tôi nữa, có phiền không hả? Anh thật sự dám giết tôi chắc?"
"Tôi..." Vương Vũ quả thật không dám giết người... Võ công hắn có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám phạm tội, đứng trước súng đạn, võ công có trâu bò đến mấy cũng không làm nên trò trống gì.
"Ai" Vương Vũ thở dài một hơi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, miễn là cô không có ý đồ gì với tôi..."
"Tôi thèm vào!"
Một câu của Vương Vũ còn chưa dứt lời, Dương Na đã nhổ ra một ngụm nước miếng: "Yên tâm, anh phế vật như vậy, bà đây mắt bị mù cũng cảm thấy ghê tởm, nghe chị Tiên nói khi anh dẫn cô ấy chạy trốn, vào nhà xí ngồi bô cũng cần người ta phục vụ đúng không..."
"Mẹ nó, cô còn nói nữa tôi sẽ giết cô thật đấy!" Gương mặt Vương Vũ âm u đến sắp chảy nước.
"Ầy, cái đó, em vào nhà bếp làm thức ăn..." Mục Tử Tiên thấy thế, lè lưỡi, vội vàng trốn khỏi hiện trường.
"Tôi cũng đi giúp đỡ..." Dương Na hoảng sợ vội vàng đứng dậy đi theo Mục Tử Tiên vào nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Vương Vũ đang buồn bực.
Lúc này, mấy cô gái trong phòng làm việc cũng đăng xuất, kéo nhau ra khỏi phòng ngủ, vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau từ nhà vệ sinh truyền đến tiếng kêu của Mã Lỵ: "Anh chủ nhà, hình như bồn cầu bị tắc rồi..."
Vương Vũ giận dữ: "Mẹ nó đừng nhắc hai chữ bồn cầu với tôi."
Bỏ qua chuyện tai nạn xấu hổ của Vương Vũ, có viên thuốc an thần của Dương Na, Vương Vũ vẫn luôn lo lắng đề phòng nửa năm nay, cuối cùng cũng có thể yên tâm trải qua giao thừa tốt đẹp.
Có điều đám người Toàn Chân Giáo trong game, lại không được thư thả như Vương Vũ.
Sau khi người của Thiên Đường Cực Lạc kịp tỉnh táo lại, việc đầu tiên là giết về thành Dư Huy.
Mấy người Toàn Chân Giáo này danh tiếng cũng coi như lẫy lừng trong thành Dư Huy, người của Thiên Đường Cực Lạc rất nhanh đã tìm thấy Vô Kỵ trong quán rượu.
Trước đây Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng từng nghe nói tới người tên Vô Kỵ này rất biết lừa dối, hôm nay tận mắt thấy sự nham hiểm của Vô Kỵ, quyết đoán hạ mệnh lệnh trong kênh công hội, thấy người của Toàn Chân Giáo, nhất là một Mục sư nam, tuyệt đối không được nói nhảm, giết thẳng tay là được.
Vô Kỵ có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có một người, Thiên Đường Cực Lạc lại có nhiều cao thủ như vậy, không giãy giụa được bao lâu đã bị đánh thành vệt sáng trắng.
Mấy người Toàn Chân Giáo khác đang đi dạo xung quanh, định thừa dịp hai công hội đánh nhau thì nhặt được thứ gì có ích một chút, đột nhiên trong kênh công hội hiện lên một tin nhắn của Vô Kỵ.
"Các ngươi mau đi tìm một nơi an toàn để đăng xuất, chúng ta bị người của Thiên Đường Cực Lạc theo dõi! Tất cả mọi người."
"Làm sao Thiên Đường Cực Lạc có thể theo dõi chúng ta được? Ngươi không sao chứ?" Minh Đô lập tức gửi lại một tin nhắn, kết quả còn chưa đợi được Vô Kỵ trả lời, mọi người đã thấy trong ô bạn bè, Vô Kỵ đã đăng xuất, lúc này mọi người lập tức hiểu ra, Vô Kỵ đây là bị giết rồi.
Khu vực an toàn trong "Trọng sinh", chỉ có hai chỗ khu hồi sinh và điểm truyền tống, Vô Kỵ có thể lưu loát đăng xuất như vậy, nhất định là bị người ta đuổi về khu hồi sinh rồi.
Bao Tam kêu lên trong kênh công hội: "Này mọi người nhanh chóng đi về khu hồi sinh, mẹ nó đều phải cẩn thận một chút."
Xuân Tường vội vàng chặn lại nói: "Không thể đến khu hồi sinh và điểm truyền tống được, chúng ta phải đi tìm những nơi an toàn khác."
Người của Thiên Đường Cực Lạc cũng không phải người ngu, nếu họ đến để ngăn cản người của Toàn Chân Giáo, đương nhiên cũng biết rằng dưới loại tình huống này, người của Toàn Chân Giáo sẽ làm như thế nào, cho nên chắc chắn sẽ có người mai phục gần khu vực an toàn.
"Nơi an toàn? Là chỗ nào?"
"Trụ sở công hội!" Xuân Tường nói.


Trang 115# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất