Chương 223: Cha anh ta không đáng tin
=== oOo ===
"Dương Na? Mời cô ta tới đây làm cái gì?" Vương Vũ nghe vậy ngán ngẩm lắc đầu.
Cô nàng này ngày nào cũng nhảy nhót khắp nơi, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của cô ta. Giờ cũng đã gần sang năm mới, bốn người Lý Tuyết thì không nói, gia đình không được tốt cho lắm, nên việc bọn họ cố gắng cày cuốc thêm cũng là hợp tình hợp lí, nhưng một đại tiểu thư như Dương Na, năm mới không trở về nhà mà lại chạy đến đây ăn chực, cũng không biết có ý đồ gì mờ ám không đây.
Mục Tử Tiên liếc Vương Vũ một cái, nghi ngờ nói: "Vương Vũ này, sao em cảm thấy anh có vẻ không được thoải mái thế, Na Na người ta cũng đâu có trêu chọc gì anh, anh thì lúc nào cũng làm khó cô ấy... Năm hết tết đến rồi, chút nữa anh phải ngoan nha, không thì em cho anh nhịn cơm đó!"
"Em không biết đâu, cô ta..." Vương Vũ còn định nói thêm gì đó, đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
"Em nhặt rau, anh mau ra mở của."
Vương Vũ sầm mặt mở cửa ra, Dương Na cười híp mắt đi vào.
"Sao vậy anh Vũ, em tới nhà anh ăn chực khiến anh không vui à?" Dương Na thấy vẻ mặt của Vương Vũ, tươi cười hỏi.
"Cứ chực đi, dù sao tôi đuổi cô cũng đâu chịu đi."
Mục Tử Tiên thấy hai người lại bắt đầu đấu khẩu, lườm Vương Vũ một cái và nói: "Vương Vũ, nói cái gì thế? Anh đi đổ nước bẩn này, tiện thể mang rau đi rửa hai lần nước đi!"
"..." Vương Vũ cúi đầu, một tay xách xô nước bẩn, tay kia cầm rau bước vào bếp.
"Na Na à, em đừng để ý, bình thường anh ấy cũng không cư xử như vậy..." Mục Tử Tiên quay sang nói với Dương Na.
Dương Na bĩu môi: "Em biết, anh ấy cũng chỉ đối xử như vậy với một mình em."
"Hả?" Mục Tử Tiên là một người phụ nữ nhạy cảm, vừa nghe Dương Na nói như vậy, trong lòng giật thót, nhịn không được hỏi: "Hai người quen biết nhau từ trước à?"
"Không quen..." Dương Na lắc đầu.
"Vậy nhưng chị cảm thấy em và anh ấy cứ như trời sinh có thù oán gì ấy, cứ nhìn thấy mặt nhau là lại bắt đầu cãi nhau." Mục Tử Tiên khó hiểu nói.
"Chuyện này... Haiz." Dương Na thở dài: "Kể ra cũng là một câu chuyện dài, thôi không kể nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng đón năm mới."
Mục Tử Tiên ngơ ngác ra hỏi: "Em thực sự cũng là người luyện võ à?"
"Vâng." Dương Na gật đầu.
"Em là người của nhà họ Dương?"
"Đúng vậy!" Dương Na lại gật đầu cái nữa.
Con ngươi Mục Tử Tiên co lại, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm thức ăn bởi vì nắm quá chặt mà cũng bắt đầu run rẩy.
"Vị hôn thê... của anh ấy?" Mục Tử Tiên phải cố hết dũng khí bình sinh để nói ra ba chữ “vị hôn thê” này.
Dù sao thì việc chồng mình có một vị hôn thê, đối với người phụ nữ nào thì đây cũng là chuyện rất khó chấp nhận, huống chi hai người lại còn gặp nhau.
"Cứ coi là như vậy đi... Chứ thực ra cũng không đúng lắm." Dương Na trả lời.
"Đáng lẽ chị nên nhận ra sớm hơn mới đúng..."
Thấy Dương Na thừa nhận, Mục Tử Tiên cũng không kích động nữa, mà dần bình tĩnh trở lại.
Ngay từ đầu, Vương Vũ đã nói với Mục Tử Tiên rằng Dương Na có thể là người của nhà họ Dương, thế nhưng Mục Tử Tiên chỉ nghe qua chứ không để trong lòng.
Trong suy nghĩ của Mục Tử Tiên, người luyện võ đều rất cường tráng, cô thật sự không thể liên tưởng một cô gái mảnh khảnh như Dương Na với ba chữ người tập võ được.
Vậy mà lúc đánh phụ bản hôm nay, những gì Dương Na thể hiện lại có thể khiến nhiều đại cao thủ kinh ngạc như vậy, hơn nữa khi Vương Vũ giới thiệu cô ta cũng đã nói là Dương Na biết võ công, khi ấy trong lòng Mục Tử Tiên còn thoáng nổi lên chút nghi ngờ.
Thế nhưng suốt thời gian hai người đi dạo phố buổi chiều, Mục Tử Tiên thấy rằng Dương Na là một cô gái tốt tính, không có một chút kiêu căng nào, hoàn toàn không giống miêu tả của Vương Vũ về những kẻ xuất thân từ các gia tộc có truyền thống luyện võ, vì vậy một tia nghi ngờ thoáng hiện lên trong lòng Mục Tử Tiên cũng bị cô bỏ qua.
Ai mà ngờ được, Dương Na chẳng hề có ý định giấu giếm, mà lại thản nhiên thừa nhận, đây mới là điều khiến Mục Tử Tiên bất ngờ nhất.
"Vậy em muốn làm gì? Giết chị sao?" Mục Tử Tiên hỏi Dương Na.
"Làm sao có thể..." Dương Na cạn lời liếc Mục Tử Tiên một cái, đáp: "Chị Tiên, bây giờ là xã hội pháp chế, giết người là phạm pháp, cùng lắm là em mang anh ấy rời đi..."
"Như vậy thì có gì khác với việc giết chị chứ!" Mục Tử Tiên nhìn chằm chằm Dương Na, không hề tỏ ra yếu kém hơn khi biết Dương Na là người luyện võ.
Dương Na thở dài nói: "Ôi, thật không hiểu nổi con người chị, không biết tên ăn hại này tốt chỗ nào, ngoại trừ hai miếng võ công thì cũng chẳng còn gì, dạo gần đây lại toàn học nhiều thói hư tật xấu, thật không biết chị vừa mắt anh ta ở điểm nào?"
"Chị cũng không biết nữa..." Mục Tử Tiên lắc đầu nói.
"Vậy tại sao chị còn cam tâm tình nguyện chết vì anh ta?" Dương Na hỏi với vẻ không tài nào hiểu nổi.
Mục Tử Tiên trả lời: "Em còn trẻ, đương nhiên không hiểu được. Khi hai người yêu nhau, đến khi phải biết rõ nguyên nhân vì sao thì đã chứng tỏ mối tình ấy đã không còn bền, nói chung chị cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì anh ấy."
"Yêu nhau... Em cũng chẳng thấy hai người yêu nhau nhiều cỡ nào..." Dương Na nở nụ cười, trong phim thần tượng, cặp đôi nào mà chẳng yêu nhau oanh oanh liệt liệt, còn hai người này ngoại trừ ăn cơm cùng nhau, còn lại thì chẳng khác bạn bè bình thường là bao.
Mục Tử Tiên mỉm cười đáp: "Hôn nhân như nước, ái tình như lửa. Tình cảm mãnh liệt như tia lửa bắn ra bốn phương trong ái tình rồi cũng sẽ có lúc tiêu tan, thế nhưng hôn nhân bình lặng như nước lại không gì phá nổi. Bọn chị đã cùng nhau trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, hiện giờ đang rất hạnh phúc, hi vọng em có thể hiểu được anh ấy."
Lúc này Mục Tử Tiên cũng đã nhìn ra, Dương Na không hề muốn tranh chồng cùng cô, Dương Na chỉ có chút tò mò về tình trạng hiện nay của hai người mà thôi.
Dương Na nói: "Em biết rồi. Chị Tiên, chị không cần lo lắng, tuy nhà họ Dương em không bằng nhà họ Vương, thế nhưng chút tôn nghiêm ấy bọn em vẫn có... Hôm nay em đến cũng chỉ muốn nhìn một chút xem là người nào mà lại có thể khiến anh ta đại nghịch bất đạo như vậy, gặp được chị, em đã hiểu rõ rồi. Nếu em là anh ta, có lẽ em cũng sẽ làm như vậy..."
"Cảm ơn..." Sự thấu hiểu của Dương Na khiến Mục Tử Tiên hết sức cảm động.
"Thế nhưng chị cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện này em và nhà họ Dương đều có thể thông cảm, nhưng còn những người khác thì không thể nói trước được..." Dương Na đổi giọng nói tiếp.
"Những người khác? Người của nhà họ Vương sao?" Mục Tử Tiên hỏi.
Dương Na chỉ tay các phía, nói: "Không, không phải bọn họ... Là người của những gia tộc khác, thân thế này của anh ta không hề đơn giản như chị nghĩ đâu."
"Hả? Rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu vị hôn thê?" Mục Tử Tiên là người thông minh, nháy mắt đã nghe ra điểm mấu chốt trong lời Dương Na.
"Ba người... Chính vì vậy em mới nói chị chưa đoán được hết mọi việc." Dương Na lắc đầu nói, dường như không hề muốn nhắc đến chuyện này một chút nào.
Mục Tử Tiên kinh ngạc nói: "Vì phát triển võ thuật mà nhà nước đã tạo điều kiện cho người luyện võ các em có đặc quyền trong việc sinh sôi nảy nở à? Hèn chi anh ấy rất lợi hại về chuyện đó..."
Nói đến đây, Mục Tử Tiên đỏ mặt, vội vã ngậm miệng lại, chỉ là không biết suy nghĩ của cô đã sớm bay đến tận phương trời nào rồi.
Người luyện võ còn hiếm có khó tìm hơn cả gấu trúc, có lẽ nhà nước cũng muốn tăng số lượng người tài trong lĩnh vực này nên mới cho bọn họ ưu đãi đặc biệt như vậy, vả lại người tập võ có thân thể cường tráng, cũng chẳng biết mệt là gì...
Dương Na đen mặt không biết nói gì: "Chị đang nghĩ đi đâu thế? Đặc quyền sinh sôi nảy nở là cái gì, bọn em cũng là công dân bình thường, luôn tuân thủ tốt chế độ một vợ một chồng... Còn nữa, sinh sôi nảy nở là từ dùng cho động vật, còn con người thì gọi là... là sinh sản."
Dương Na phổ cập kiến thức khoa học cho Mục Tử Tiên, nhân tiện lặng lẽ khinh bỉ Mục Tử Tiên về việc sử dụng từ ngữ như thể không coi người tập võ là người.
"Vậy tại sao anh ấy lại có tới ba vị hôn thê?" Mục Tử Tiên tò mò hỏi.
"Tất cả cũng vì quy tắc của giới này và người cha không đáng tin cậy của anh ta!" Dương Na trả lời với vẻ mặt đầy oán giận.
Trang 114# 2