Chương 310: La bàn
=== oOo ===
Vương Vũ luyện võ đã nhiều năm, nên trực giác rất nhạy bén. Chẳng mấy chốc đã đoán được phương hướng của âm thanh, sau đó vui vẻ đi đến.
Đi được khoảng mười mấy mét, Vương Vũ thấy loáng thoáng cách hắn không xa có một đội ngũ, đang đi về phía hắn.
Dường như những người này rất nóng lòng, nên khi gặp được quái vật tránh được thì tránh, không tránh được thì tập kích tiêu diệt, không dây dưa dài dòng chút nào.
Vương Vũ đã tản bộ gần nửa ngày ở chỗ này, nên biết quái vật ở nơi này là Bò Cạp Đuôi Câu khoảng cấp 30, công kích và phòng thủ khá cao. Bây giờ, người chơi phổ biến cấp 20, nhưng tiểu đội này có thế dọn đường nhanh như vậy, nên thực lực chắc cũng không kém.
"Lão ca! Muội luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta?" Trong đội ngũ, một cô bé mặc áo tím nói nhỏ với tên to con bên cạnh.
Tên to con quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: "Chỉ hay nói nhảm, nơi này là bãi quái cấp 30. Ngoài chúng ta ra thì còn ai dám đến nơi này? Muội phải biết..."
"Này! Các ngươi có khỏe không..."
"Ặc! Mẹ kiếp!"
Tên to con chưa nói xong, Vương Vũ đã nhảy ra ngoài, khiến toàn bộ tiểu đội giật mình lui về phía sau.
"Ngươi là ai?" Rốt cuộc, tiểu đội này là một đội ngũ cao thủ, trông thấy đi đến là một người, lại là một Võ sư, nên tỉnh táo rất nhanh. Đồng thời cung tiễn trong tay cũng nhắm thẳng về phía Vương Vũ.
"Ặc..." Vương Vũ chỉ muốn hỏi đường mà thôi, không ngờ đối diện lại phản ứng mạnh như vậy, nên không còn gì để nói.
"Ta là người bên ngoài, sang đây làm nhiệm vụ nhưng lạc đường..." Vương Vũ trả lời rất thành thật.
"Người bên ngoài?" Tên to con cầm đầu đánh giá Vương Vũ một phen, rồi lẩm bẩm: "Quả thật chưa bao giờ thấy ngươi..."
Thành Tinh Linh không lớn như thành Dư Huy. Tất cả người chơi ở nơi này đều ở trên một gốc cây. Nên mấy chục nghìn người hầu như đã gặp phải nhau. Hơn nữa, nghề nghiệp Võ sư cũng khá thưa thớt, bỗng nhiên nhảy ra một bộ mặt lạ hoắc như vậy, thì tên to con cũng phân biệt được.
"Ngươi đến nơi này làm gì?" Tên to con hỏi với vẻ cảnh giác.
"Làm nhiệm vụ..." Vương Vũ trả lời xong rồi hỏi: "Các ngươi có thể mang ta đi rừng Tiên Tung được không?"
"Rừng Tiên Tung? Đó là nơi nào?" Tất cả mọi người trong tiểu đội đều ngơ ngác. Bọn họ sống ở thành Tinh Linh lâu như vậy, chưa bao giờ nghe nói đến một cánh rừng như thế.
"Ta cũng không biết..." Vương Vũ cũng rất phiền muộn, thầm nghĩ: Đây là địa bàn của các ngươi, các ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai. Chẳng qua nữ vương Tinh Linh cũng là vua hố, dĩ nhiên ra một nhiệm vụ như vậy.
"Các ngươi có thể mang ta ra khỏi thành được không? Vương Vũ khẩn cầu.
Vương Vụ sợ thật... Thiên nhiên thần kỳ vâỵ đó, dù ngươi thần công cái thế, nhưng khi lạc đường thì bản lĩnh gì cũng không sử dụng được.
Trông thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ thương hại, đồng thời còn ra vẻ chúng ta đều hiểu... Xem ra những thổ dân ở thành Tinh Linh như bọn họ, cũng hay bị lạc đường ở nơi này.
"Đi..." Trong lòng cô bé áo tím mềm nhũn, vừa muốn đồng ý, nhưng tên to con lại từ chối: "Không được! Bọn ta cũng có nhiệm vụ."
"Lão ca! Sao huynh có thể như vậy... Chuyện lạc đường là rất đáng sợ đó." Cô bé áo tím nhao nhao nói.
"Ta nói không được là không được, muội quên chúng ta định làm gì rồi hả?" Tên to con nói với giọng dữ dằn.
Vương Vũ nói: "Huynh đệ! Đừng như vậy! Nếu như các ngươi có nhiệm vụ, thì ta chờ các ngươi làm nhiệm vụ xong, sau đó sẽ cùng nhau về thành... Hơn nữa, ta có thể giúp đỡ được cái gì đó.
So với bị vây trong rừng rậm, Vương Vũ tình nguyện đi theo người khác một chuyến làm nhiệm vụ. Dù sao, một người bị vây ở nơi quỷ quái này, ngoài quái vật ra thì không có cái gì, Vương Vũ đã chịu đủ rồi.
Về phần hỗ trợ gì đó, Vương Vũ vẫn rất tự tin với thực lực của bản thân.
Tên to con chần chờ một lát rồi nói: "Hỗ trợ thì không cần, nhiệm vụ của bọn ta cũng không cần ngươi đi theo."
"..." Tên to con khá khó chơi, khiến Vương Vũ ngây người, chẳng lẽ muốn tự sát để về thành hay sao?
Lúc này, cô bé áo tím lại nói: "Lão ca! Huynh quên quy củ của thành Tinh Linh chúng ta rồi sao? Huynh làm thế này sẽ bị người ta khinh bỉ đó..."
"Ừ! Đúng đó..." Những người khác trong tiểu đội cũng nhao nhao phụ họa theo. Tên to con đỏ mặt lên.
Thành Tinh Linh là một thành chủ rất đặc biệt. Khi xưa, người chơi vừa đến thành Tinh Linh, thì ai cũng lạc đường, sau đó, bọn họ bị ép tự sát để về thành. Thế nên, mọi người đều biết chuyện lạc đường sẽ thê thảm như thế nào. Vì vậy các người chơi của thành Tinh Linh lập nên một quy định bất thành văn: Gặp được người lạc đường, nhất định không thể thấy chết mà không cứu..."
Cũng vì nguyên nhân chính này mà mọi người ở đây hay giúp đỡ lẫn nhau, Thành Tinh Linh trở nên hài hòa hơn và bầu không khí cũng tốt hơn. Đó là chuyện rất hiếm thấy ở trong trò chơi, nên nếu ai là người đầu tiên dám phá tan sự hài hòa này, chắc sẽ bị người khác khinh bỉ đến chết.
Tên to con cũng là người thích sĩ diện, biết tính nghiêm trọng của sự việc, nên trông thấy tiểu đệ và muội muội mình khinh bỉ mình như vậy, rơi vào đường cùng không biết làm gì hơn, bèn nói: "Lão Thất! Đưa la bàn của ngươi cho hắn."
"Sao lại là ta?" Một cô bé áo trắng mắt to ở cuối hàng nói với vẻ bất mãn.
"Bởi vì vừa rồi ngươi nói nhiều nhất."
Cô bé áo trắng trợn mắt lên, rồi nói: "A Tử còn nói nhiều hơn ta."
"Nhưng nó là muội muội của ta." Tên to con trả lời rất thản nhiên.
"Ông nội ngươi!" Cô bé áo trắng nhìn chằm chằm vào tên to con, sau đó đi đến trước mặt Vương Vũ, rồi đưa cho hắn một món đồ giống một chiếc mâm nhỏ có hình tròn.
"Ta tên là Thiên Thu Vạn Tử." Cô bé áo trắng nói với Vương Vũ.
"Tên ta là..."
Vương Vũ lễ phép định nói tên mình, thì Thiên Thu Vạn Tử lại nói: "Tên của ngươi là gì cũng không quan trọng, nhớ kỹ sau khi dùng xong hãy gửi vào hòm thư cho ta.
"Ặc..."
Vương Vũ gật đầu một cái, thầm nghĩ nhóm người này thật có cá tính.
Tên to con lại nói: "Được rồi! Ngươi có la bàn rồi thì đi làm nhiệm vụ của mình đi... Chúng ta đi." Nói xong, tên to con lại mang theo đội ngũ tiến về phía trước.
"Cảm ơn mọi người!" Vương Vũ nói với giọng cảm kích.
"Không cần khách khí! Đây là việc mà bọn ta phải làm." Cô bé áo tím mỉm cười rồi nói một câu với Vương Vũ, sau đó chạy theo đội ngũ.
"Lão ca! Tại sao huynh không cho người đó đi theo chúng ta? Sao lại đưa đạo cụ quý như vậy cho hắn?" Cô bé áo tím không hiểu nên hỏi.
Tên to con nói: "Thực lực của tên đó cũng không yếu. Ta sợ hắn là người của công hội Bá Giả."
"Không thể nào... Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, sao lại là cao thủ?" Cô bé áo tím vừa cười vừa nói.
“Có thể lạc đường ở bãi quái cấp 30, sao lại là người yếu?"
"Ặc... Cũng đúng! Biết rõ thân phận khả nghi của hắn, sao huynh lại đưa la bàn cho hắn?" Cô bé áo tím hỏi tiếp.
"Không phải do các ngươi ép ta hay sao?" Tên to con nói với vẻ tức giận.
Dùng la bàn, rốt cuộc tọa độ trên bản đồ của Vương Vũ cũng sáng lên, có tọa độ và bản đồ, trên cơ bản, Vương Vũ đã xác nhận được phương vị của mình.
Lúc này, thành Tinh Linh ở phía Nam của Vương Vũ. Hơn nữa, ở phía Đông Bắc của Vương Vũ, có một khu vực màu xanh lam, xem ra đây chính là rừng Tiên Tung ở trong truyền thuyết.
Vương Vũ phấn chấn tinh thần, sau đó đi về phía khu vực màu xanh lam.
Trang 158# 1