Chương 311: Đoàn kỵ sĩ Phong Lang của Thần Lùn.
=== oOo ===
Vương Vũ càng đi về phía trước thì càng đi sâu vào rừng Nguyền Rủa, cấp bậc của quái vật càng ngày càng cao và càng ngày càng khó đối phó.
Đi qua bãi quái Bò Cạp Đuôi Câu, là địa bàn của côn trùng Liêm Đao cấp 35.
Loại quái vật này sống quần cư, biết bay, điểm kinh nghiệm ít, nên khá đáng ghét. Người bình thường nhìn thấy chúng chỉ có đi đường vòng.
Vương Vũ là người bên ngoài, nên không hiểu quy củ của nơi này. Kết quả là đánh bậy đánh bạ chọc vào chúng nó, nên phải bỏ ra rất nhiều công sức mới cắt đuôi được đám quái vật này.
Trên đường đi, Vương Vũ lại xuyên qua phòng tuyến của vệ binh Thần Lùn. Cuối cùng cũng đi đến khu vực màu xanh lam ở trên bản đồ kia.
Nhưng điều khiến Vương Vũ buồn bực chính là nơi này bị một đám sương màu xám bao phủ, đồng thời không khác gì những nơi khác trong rừng Nguyền Rủa. Hơn nữa, điều khiến Vương Vũ càng buồn bực là hệ thống nhắc nhở khu vực bị bao phủ này không thể tiến vào.
"Chẳng lẽ có cửa vào hay sao?" Vương Vũ lẩm bẩm một câu, rồi bắt đầu đi quanh sương mù màu xám và tìm kiếm lối vào.
Đi chưa được bao xa, Vương Vũ bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau ở cách đó không xa truyền đến.
"Ồ! Có người." Vương Vũ nghe thấy tiếng đánh nhau, bèn vội vàng đến gần.
Đến nơi, Vương Vũ nhìn thấy một đám Thần Lùn màu xám, đang vây quanh và tấn công một đám người.
Đám người này nhìn khá quen mắt, chính là tiểu đội vừa gặp Vương Vũ kia.
Tạo hình của đám Thần Lùn vây quanh bọn họ không giống với đám vệ binh Thần Lùn hèn mọn mà Vương Vũ vừa nhìn thấy. Chúng nó, con nào con nấy cơ bắp nở nang và vô cùng cường tráng, có vẻ dũng mãnh vô cùng, hơn nữa, dưới hông bọn chúng đều có một con sói.
Vương Vũ dùng thuật Thăm Dò, thì thuộc tính của Thần Lùn hiện lên trước mắt.
Đoàn kỵ sĩ Phong Lang của Thần Lùn (cấp 135) (Tinh Anh)
HP: 30.000
MP: 2.000
Kỹ năng: Xung Phong, Đột Thứ, Súng Kíp Xạ Kích.
Giới thiệu quái vật: Binh chủng tinh nhuệ nhất của tộc Thần Lùn. Hạng nhất về khả năng cơ động và tác chiến ở rừng cây
Nhìn thấy giới thiệu của quái vật như vậy, Vương Vũ biết tiểu đội này gặp phải phiền toái.
So với kỵ binh của loài người, thì dáng người của những kỵ sĩ Thần Lùn này cũng không cao, nhưng tốc độ của chúng lại rất nhanh. Hơn nữa, chúng khá linh hoạt, tốc độ xuyên qua rừng rất nhanh và không có trở ngại gì.
Kỵ binh của nhân loại khi tác chiến, từ trước đến nay đều là kỵ binh lao lên và không có chuyện vây quanh thế này.
Những kỵ sĩ Thần Lùn này lại chạy lòng vòng, vây quanh lấy đám người Thiên Chu Vạn Tử. Súng kíp trong tay thỉnh thoảng được bắn ra mấy phát, khiến tên to con xe tăng phía trước cũng lung lay sắp đổ.
Cũng may bọn họ phối hợp cũng không tệ, Thiên Chu Vạn Tử thân là Mục sư nên kỹ thuật cũng tạm được. Nhờ có sự trị liệu của cô nàng và cây cối yểm hộ xung quanh, nên đến bây giờ, đội ngũ vẫn chưa có thương vong, chẳng qua tình hình không hề lạc quan. Đối mặt với một đám quái vật tinh anh như vậy, mọi người chỉ có thể dùng hết sức để chống lại và không còn sức để đánh trả.
"Lão ca! Không phải huynh nói nơi này có BOSS hay sao? Sao lại biến thành thế này?" Cô bé áo tím thỉnh thoảng oán trách.
"Huynh cũng không rõ nữa, trước khi đến đây đều không thấy gì. Ai ngờ lại có một đám quái vật như vậy." Hiển nhiên, tên to con bị đám Thần Lùn này đánh cho hồ đồ, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo lại.
Vòng tròn của kỵ sĩ Thần Lùn bắt đầu thu nhỏ lại. Không gian tránh né của đội ngũ càng lúc càng nhỏ, khiến áp lực của mọi người càng lúc càng lớn và chống cự càng gian nan hơn.
"Móa nó! Xem ra lần này được về thành miễn phí rồi. Cuồng Phong lão đại! Huynh được lắm."
Mọi người nhao nhao nở nụ cười tên to con với vẻ khinh bỉ.
"Đúng đấy! Lão đại nhất định phải đền bù cho mọi người. Ta muốn uống rượu Phương Thảo..." Rượu Phương Thảo là rượu của quán rượu quý nhất ở thành Tinh Linh. Một đồng vàng một bình, cùng cấp với rượu mà Vương Vũ biếu Ẩn Giả.
"Ông nội ngươi! Đừng nhân lúc cháy nhà mà hôi của." Tên to con cúi đầu ủ rũ: "Rượu Mạch Nha là tốt lắm rồi."
"Quỷ hẹp hòi! Đi uống nước lạnh đi."
Mọi người lại khinh bỉ tên to con, sau đó cất vũ khí và trang bị vào ba lô, rồi từ bỏ chống cự.
Trang bị bỏ vào trong ba lô, thì tỉ lệ rơi xuống sẽ thấp hơn trang bị ở trên người. Thế nên, người chơi trong game Trọng Sinh khi biết rõ sẽ chết, đều lựa chọn phương pháp tốt nhất này để chết. Dù sao, bị trừ kinh nghiệm là chuyện nhỏ, mất trang bị thì thiệt thòi lớn.
Ngay lúc này, trước mắt mọi người bỗng tối sầm lại. Bóng người Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, một cước ngang trời, mang theo ánh chớp dẫm lên mặt của một kỵ sĩ Thần Lùn và đạp tên kỵ sĩ đó ngã xuống đất.
Sau đó, Vương Vũ lộn nhào, Ưng Đạp đáp đất. Cùng lúc đó, tay phải Vương Vũ cùng níu lại một tên Thần Lùn ở bên cạnh, tay trái vung ra một ánh sáng trắng khiến hai tên Thần Lùn ngã xuống đất, làm cho vòng vây của kỵ sĩ Thần Lùn bị Vương Vũ đánh ra một lỗ hổng.
"Mẹ kiếp! Đây là nhiệm vụ ẩn?"
Mọi người đang nhắm mắt chờ chết nhìn thấy cảnh này đều ngây người.
Kỵ sĩ Thần Lùn đang ở trạng thái di chuyển với tốc độ cao. Nhưng trước tiên, Vương Vũ lại đạp trúng ngay mặt của một tên Thần Lùn. Sau đó đang ở giữa không trung chuẩn bị rơi xuống đất, lại khiến hai tên Thần Lùn khác ngã xuống. Kỹ năng trên tay Vương Vũ không phải là kỹ năng định hướng, nên không có chức năng khóa chặt, nhưng lại vô cùng chính xác khi mục tiêu đang đi chuyển với tốc độ cao. Thao tác này phải thật tinh chuẩn mới có thể làm được.
Đồng thời, một loạt động tác như nước chảy mây trôi của Vương Vũ, tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến của Vương Vũ, càng khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn.
Tất cả mọi người không phải là hạng xoàng xĩnh nên đương nhiên nhìn ra kỹ xảo không gì sánh kịp ở trong đó.
Trong ý thức của người chơi bình thường, chỉ có NPC cao cấp mới có thể làm được như thế. Vì vậy, mọi người xem Vương Vũ là NPC cấp cao và cho rằng đây là một nhiệm vụ ẩn.
"Mọi người nhanh xông ra." Vương Vũ quay đầu lại nhìn mọi người rồi hô một tiếng, sau đó lại nhảy lên tấn công một kỵ sĩ Thần Lùn khác.
Khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Vương Vũ lại giật mình tiếp, đồng thời hét lên.
"Mẹ kiếp! Lại là ngươi."
Ngay từ đầu, mọi người cũng đoán Vương Vũ không phải là một người chơi gà mờ. Nhưng bọn họ không ngờ rằng thực lực của Vương Vũ lại mạnh như vậy.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, mọi người vẫn đeo trang bị rồi xông ra ngoài bằng lỗ hổng của Vương Vũ mở ra.
Trong vài giây ngắn ngủi, Vương Vũ ba đấm hai đá, đã khiến năm tên kỵ sĩ Thần Lùn ngã xuống lưng sói. Sau đó cũng xuyên qua vòng vây, tụ hợp cùng một chỗ với mọi người.
Kỵ sĩ Thần Lùn tổng công có hai mươi tên. Lúc này đã bị Vương Vũ đánh xuống đất gần một nửa.
Hơn nữa, đội ngũ của Thiên Chu Vạn Tử bên này có tám người, trừ tên to con là đội trưởng đồng thời là Chiến sĩ khiến thuẫn và Thiên Chu Vạn Tử là Mục sư ra, thì những người còn lại không là Cung thủ thì cũng là Đạo tặc...
Đội ngũ thế này, chẳng trách bị đám Kỵ binh này vây quanh.
"Các ngươi chỉ có một Chiến sĩ khiên thuẫn mà dám đánh Kỵ binh..." Vương Vũ như đang nằm mơ, trong trò chơi cũng không giống hiện thực. Trong hiện thực, Cung thủ bắn một lượt có thể bắn chết một đám Kỵ binh. Nhưng ở trong trò chơi, cách đối phó Kỵ binh tốt nhất là cứng đối cứng, khiến bọn họ rơi xuống ngựa. Đó mới là cách chơi mà Vương Vũ biết.
"Ai biết trong rừng cây cũng có kỵ binh..." Tên to con nói với vẻ buồn bực.
Quả thật, đơn vị Kỵ binh lớn như thế, sẽ không phát huy được ưu thế tốc độ ở trong rừng cây, nên chỉ có thể thành bia ngắm... Nhưng tiểu đội này lại gặp phải loại quái vật tinh anh như đội Kỵ sỹ Thần Lùn, không thể không nói là vận may của bọn họ quá kém.
Vương Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi! Các ngươi ngăn lại mấy tên Kỵ sĩ dưới đất, đừng để bọn chúng cưỡi lên lưng sói. Ta đi kéo mấy tên khác xuống.”
Trang 158# 2