Chương 312: Chiến đội Cuồng Phong
=== oOo ===
"Một mình ngươi có làm được không? Ta giúp ngươi nhé!” Tên to con xung phong nhận việc.
Lúc nãy, cừu hận của đội Kỵ binh ở trên người của những người khác, thế nên, Vương Vũ mới nhân cơ hội đánh lén. Bây giờ, cừu hận của đội Kỵ binh đều bị kéo hết sang người Vương Vũ, một Võ sư tay không tấc sắt, lại đối cứng với Kỵ binh, hiển nhiên là không thực tế.
"Không cần! Ngươi bảo vệ tốt những người khác là được."
Nói xong, Vương Vũ lại lao lên. Sau đó, đám người Thiên Chu Vạn Tử thấy được cảnh tượng chấn động lòng người nhất từ khi bọn họ chơi trò chơi đến nay.
Chỉ trông thấy: Đầu tiên, Vương Vũ giẫm một cái rồi nhảy lên không trung, sau đó đạp bay một tên Kỵ binh gần người nhất. Tiếp theo, hắn giang hai tay ra, thì một cây gậy xuất hiện trên tay, cuối cùng nhắm chuẩn và đâm thẳng về phía một tên Kỵ binh đang lao đến.
Tên Kỵ binh này tránh không kịp, đã bị một gậy của Vương Vũ đâm vào trán, thân thể lộn vòng rồi ngã xuống đất.
Loại quái vật Kỵ binh trong trò chơi Trọng Sinh này, không có vật để cưỡi, thì trên cơ bản đã bị phế đi một nửa. Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao dùng kỹ năng, chặn lại đám Kỵ sĩ Thần Lùn đã ngã xuống đất.
Kỵ sĩ Thần Lùn ở phía sau thấy bạn của mình bị đánh ngã xuống đất, bèn gào lên một tiếng. Hai người một tổ lao đến song song (Bởi vì hạn chế của địa hình rừng rậm, nên chỉ có thể hai người một tổ, nếu nhiều hơn thì không cần Vương Vũ ra tay, Kỵ sĩ Thần Lùn sẽ đụng cây tự sát).
Vương Vũ cười ha ha, rồi lóe sang bên cạnh, cúi người và xoay người, trường côn trong tay gác vào hai cái cây ở trước mặt.
Trong quá trình chạy, Kỵ binh sợ nhất chính là dây cản ngựa. Chất lượng của trường côn trong tay Vương Vũ cũng không tệ, gạt bay hai tên Kỵ sĩ Thần Lùn vừa lao đến.
Mọi người sau lưng lập tức đuổi theo, ngăn chặn và tiêu diệt bốn tên Kỵ sĩ Thần Lùn.
Bây giờ, sáu tên Kỵ binh còn lại đột nhiên phân tán đội hình, điều khiển Phong Lang, bọc đánh Vương Vũ từ ba phía.
Vương Vũ thu lại trường côn, rồi nhảy vọt lên và giẫm trên cành cây.
Rừng Nguyền Rủa cây cối rậm rạp, xen kẽ lẫn nhau. Vương Vũ nhảy bảy tám lần, rồi nhảy ra khỏi vòng vây của Kỵ sĩ Thần Lùn, sau đó, từ trên trời giáng xuống. Một đá, một côn và một quyền, đã khiến ba Kỵ sĩ Thần Lùn ngã lăn xuống đất, đồng thời bị đám người bên cạnh tiêu diệt.
Ba Kỵ sĩ Thần Lùn cuối cùng muốn chạy trốn, nhưng Vương Vũ lại dùng Thiểm Điện đuổi theo, trường côn quét ngang đùi sói, Mãnh Hổ Kích, Cầm Vân Thủ,...
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba âm thanh ngã xuống đất vang lên, đám người bên cạnh lại cùng nhau tiến lên, đánh Kỵ sĩ Thần Lùn rơi xuống đất biến thành ánh sáng. Kỵ sĩ Thần Lùn vây quanh đã bị tiêu diệt...
"Điều này! Điều này! Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ..." Thiên Chu Vạn Tử véo mặt một tên nhỏ con bên cạnh rồi hỏi: "Ngươi có đau không?"
"Không đau!"
"Chắc là mình đang nằm mơ..."
"Nói nhảm! Trong trò chơi không có cảm giác đau. Đau em gái ngươi." Tên nhỏ con tiện tay đẩy tay của Thiên Chu Vạn Tử ra.
Kỳ thật không chỉ Thiên Chu Vạn Tử, mà tất cả mọi người đều bị thực lực mạnh mẽ của Vương Vũ kinh sợ.
Một Võ sư lại tiêu diệt một đội Kỵ binh, chuyện này dù nói với ai cũng sẽ không tin. Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện này lại xảy ra ở trước mắt mọi người, khiến quan niệm chơi game của bọn họ bị lật đổ.
Nhất là tên to con kia, nhào đến giống như chó dại, rồi nắm lấy tay Vương Vũ và nói: "Huynh đệ! Tên ta là Cuồng Phong Bạo Vũ. Ngươi có chiến đội hay chưa. Chiến đội của bọn ta còn thiếu hai người. Ta cảm thấy không ai có thể thích hợp hơn ngươi."
"Ặc... Chiến đội là cái gì?" Vương Vũ thấy lạ nên hỏi.
Đoàn đội, tổ đội thì Vương Vũ biết, còn chiến đội thì lần đầu tiên Vương Vũ nghe thấy.
"..." Mọi người nghe vậy thì đều ngây người. Bắt đầu dùng các phương pháp khác nhau thử xem mình có nằm mơ hay không.
Mẹ kiếp! Một con hàng mạnh giống như bật hack, lại không biết chiến đội là gì. Điều này quả thật...
"Chính là đội ngũ thi đấu chuyên nghiệp. Ta là đội trưởng của chiến đội Cuồng Phong." Cuồng Phong Bạo Vũ nói.
Theo sự phát triển của game online, thì số người chơi càng lúc càng lớn và càng nhiều người chơi tham gia vào ngành nghề thể thao điện tử. Ở thời đại này, game thủ chuyên nghiệp đã trở thành một nghề rất hấp dẫn.
Game online có hình thức mới giống như game Trọng Sinh này, đã phá vỡ hình thức game chỉ có bàn phím và con chuột. Nó càng kéo theo nghề thể thao điện tử phát triển. Vô số game thủ chuyên nghiệp đã tiến vào trò chơi trước khi nó Open Beta. Chiến đội Cuồng Phong chính là một trong số đó.
"Thi đấu chuyên nghiệp, chơi trò chơi còn có thi đấu chuyên nghiệp?" Vương Vũ choáng váng hoàn toàn.
Ấn tượng của Vương Vũ về game online còn nằm ở những năm đầu của thế kỷ 21. Có thể kiếm tiền nhờ vào game cũng đã khiến Vương Vũ cảm thấy ngoài ý muốn. Thậm chí Vương Vũ còn cảm thấy, làm game thủ chuyên nghiệp còn không bằng làm việc đàng hoàng. Không ngờ chơi game còn có thi đấu chuyên nghiệp.
"Đương nhiên, có biết thế vận hội Olympic không? Bây giờ, thể thao điện tử cũng là một trong những hạng mục của Olympic đó.” Cuồng Phong Bạo Vũ nói với vẻ hưng phấn.
"Ặc! Không biết chiến đội các ngươi có lợi hại không?" Vương Vũ hỏi.
"Cái này sao..." Cuồng Phong Bạo Vũ chỉ vào cô bé áo tím, rồi trả lời một cách hèn mọn: "Đây là muội muội của ta. Tên là Vạn Tử Thiên Chu. Nó chưa có bạn trai..."
"Móa! Cuồng Phong! Ngươi có biết xấu hổ hay không. Dùng mãi một chiêu như vậy mà không thấy chán hả?" Thiên Chu Vạn Tử dựng ngón giữa lên và nói với vẻ khinh thường.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng đấy! Trước kia, ông đây cũng bị gã lừa như thế."
"..." Vương Vũ cũng đành bó tay: "Kỳ thật, ta đã kết hôn... Hơn nữa, Câu hỏi của ta không phải là vấn đề đó."
"Cái kia..." Cuồng Phong Bạo Vũ đỏ mặt: "Mặc dù chiến đội Cuồng Phong của bọn ta chỉ mới xếp hạng 92 ở trong giới game thủ. Hơn nữa, game thủ chuyên nghiệp nhiều như vậy, mà chúng ta đã nằm trong top 100, thì cũng xem như rất có tương lai..."
"Ừ..." Vương Vũ gật đầu, kỳ thật hắn cũng không biết nằm trong top 100, thì đánh giá ra sao.
"Hơn nữa, huynh đệ! Ngươi tên gì? Có tài nghệ như thế, nếu như gia nhập chiến đội chúng ta, thì lần tranh tài này chúng ta có thể tiến vào top 50." Cuồng Phong Bạo Vũ nói với giọng rất hưng phấn.
"Ta tên là Thiết Ngưu!" Vương Vũ trả lời một cách thản nhiên.
"Thiết Ngưu!"
"Mẹ kiếp! Ngươi là đại thần Thiết Ngưu."
Nghe được lời giới thiệu của Vương Vũ, tất cả mọi người lại hét lên. Đồng thời mọi người cũng nhìn Cuồng Phong Bạo Vũ rồi nói: "Cuồng Phong! Ngươi được lắm, muốn đệ nhất cao thủ làm tiểu đệ mình... Dù sao, chúng ta cũng không có quyết đoán đó.
Cuồng Phong Bạo Vũ rầy đỏ mặt: "Ngưu thần! Thật xin lỗi... Chẳng qua lần này thật cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi thì bọn ta được về thành miễn phí rồi.”
"Ặc! Cái gì đại thần hay không đại thần. Gọi Ngưu ca là được..." Vương Vũ nói với vẻ khiêm tốn: "Nếu như không có các ngươi, chắc ta còn đang lạc trong rừng.”
"Ha ha..." Cuồng Phong Bạo Vũ nở nụ cười xấu hổ. Vừa rồi, gã còn không muốn giúp Vương Vũ.
"Đúng rồi! Các ngươi đang làm nhiệm vụ gì thế?" Vương Vũ hỏi Cuồng Phong Bạo Vũ.
Đám người nhìn không tệ lắm, nên Vương Vũ không sợ xung đột nhiệm vụ với bọn họ, không bằng hỏi trước, đến lúc đó mọi người không xảy ra hiểu lầm không cần thiết.
"Nhiệm vụ treo thưởng: Truy sát kẻ trộm Yoda. Khi sáng, ta nhìn thấy hắn ở đây, không biết tại sao chúng lại xuất hiện." Cuồng Phong Bạo Vũ chỉ vào sương mù màu xám rồi nói với giọng buồn bực.
Trang 159# 1